Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 741 - Chương 741:

Chương 741:

Hiện nay xem ra người thay đổi không lớn là Kiến Minh, cậu nhóc ngoài việc đổ rác thì việc gì cũng không làm còn thích chọn món ăn.

Sáng nay trên bàn ăn, Kiến Minh ăn hết một cái bánh hẹ ngẩng mặt lên nói: “Cha ơi có phải cha muốn đi chợ đúng không, bây giờ đã có người bán ngó sen, trưa nay chúng ta ăn ngó sen có được không ạ? Đã lâu rồi con không được ăn.”

Ngó sen ăn rất ngon nhưng làm nó thì hơi mất công. Đầu tiên phải gọt sạch vỏ, cắt thành hai đoạn kẹp lại với nhau sau đó nhồi nhân thịt vào bên trong, bọc một lớp bột bên ngoài. Lúc Triệu Trân Trân làm Vương Văn Quảng có cẩn thận quan sát hai lần, có thể làm được nhưng anh không muốn cứ thế chiều con trai.

“Tứ Bảo, anh ba của con phải học kèm rất nhiều, hay là như vậy đi, buổi trưa và buổi tối vẫn là anh ba của con rửa bát, con phụ trách buổi sáng có được không?”

Vương Kiến Minh nghe vậy nhíu mày, theo bản năng muốn từ chối, lúc này Kiến Dân lại nói: “Con cảm thấy như vậy tương đối hợp lý, em tư đã làm xong bài tập từ sớm, cô Lý cũng về quê rồi, cả ngày cũng không thể chỉ chơi được. Con còn nhớ khi bằng tuổi em tư thì em ba đã tự giặt quần áo rồi.”

Mặc dù những gì anh cả nói là sự thật, nhưng Kiến Minh vẫn không vui nhìn anh cả.

Vương Kiến Dân giả vờ như không thấy, tiếp tục đề nghị: “Ngoài việc để em tư rửa bát buổi sáng, quần áo của em ấy cũng để cho em ấy thử tự giặt.”

Vương Văn Quảng cảm thấy những gì con trai cả nói rất đúng, quay sang nói với con trai út: “Tứ Bảo có nghe thấy không? Về sau cứ theo lời anh cả con nói mà làm.”

Kiến Minh vạn lần không ngờ tới cậu nhóc vừa mới nói muốn ăn ngó sen, tại sao cha và anh trai lại bắt đầu giao việc cho cậu nhóc làm? Cậu nhóc không muốn rửa bát, càng không muốn giặt quần áo, nhưng lại tìm không ra lý do thuyết phục thích hợp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng có chút tức giận bỏ đũa xuống.

Kiến Quốc có tâm nhắc nhở: “Tứ Bảo đừng đi, đến phiên em rửa bát rồi.”

Vương Kiến Minh không còn cách nào khác, chỉ có thể học giống anh ba vào bếp lấy cái chậu lớn đặt tất cả bát đĩa vào trong mang đến bồn rửa bát để rửa. Rửa chỗ này xong còn chưa đủ, còn phải dọn sạch nồi và bếp trong phòng bếp. Kiến Minh làm xong những việc này quần áo trên người đều bẩn rồi, cậu nhóc chạy vào phòng thay và mang quần áo bẩn ra sân giặt.

Vương Văn Quảng lại đưa hai bộ quần áo của mình cho Kiến Minh giặt.

Kiến Minh khóc không ra nước mắt chỉ có thể cắn răng giặt sạch.

Có điều đến trưa cậu nhóc đã được ăn ngó sen như mong muốn. Cha có chút ưu điểm về nấu ăn chính là sẵn lòng cho thịt cho dầu, trong ngó sen có rất nhiều thịt, chiên ngó sen cũng cho rất nhiều dầu ăn nên vừa thơm vừa giòn. Cậu nhóc ăn liền một hơi bảy tám cái còn húp một bát canh trứng lớn.

“Thị trưởng Trần không sao chứ?”

Triệu Trân Trân đứng trong hành lang của nhà khách nhỏ giọng hỏi trợ lý Trương.

Trợ lý Trương lo lắng nói: “Thực ra trước khi đến đây thị trưởng Trần đã bị cảm, buổi tối ho không ngừng. Thời tiết ở Thượng Hải quá oi bức, bệnh tình của anh ấy vẫn luôn không thuyên giảm, có lẽ là mấy ngày nay quá mệt cho nên mới phát sốt.”

Quả thật ngay từ ngày đầu họ đến Thượng Hải đã không nghỉ ngơi một phút nào, làm việc không ngừng nghỉ. Thị trưởng Trần làm việc hiệu quả rất cao, chỉ trong thời gian bảy tám ngày đã kiểm tra xong được năm sáu dự án. Có thể nói thu hoạch rất lớn, ngay cả Triệu Trân Trân cũng được hưởng lợi rất nhiều.

Nhưng không ai ngờ đến, rất nhanh đã kết thúc rồi nhưng thị trưởng Trần người giống như siêu nhân lại bất ngờ đổ bệnh.

Sáng hôm sau trợ lý Trương vội vàng thông báo với họ, mặc dù cơn sốt của thị trưởng Trần đã giảm nhưng vẫn cần nghỉ ngơi nhiều. Công việc được sắp xếp từ ban đầu phải hoãn lại, họ có thể ở lại nhà khách chờ lệnh hoặc có thể tự mình ra bên ngoài mua sắm.

Bình Luận (0)
Comment