Thị trưởng Trần đến Thượng Hải lần này, nhân viên đi cùng ngoài phó thị trưởng La, trợ lý Trương, Triệu Trân Trân, thì còn có cả Lư Chí Vĩ. Khi bắt đầu chuyến tàu hỏa từ Bình Thành, Triệu Trân Trân rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta, trong lòng cảm thấy không thoải mái, trên đường đi tận lực né được anh ta, nếu không cần nói chuyện thì sẽ không nói.
Tuy nhiên Lư Chí Vĩ da mặt rất dày, dường như anh ta không cảm nhận được sự thờ ơ của cô, luôn vô tình hay cố ý bắt chuyện với cô.
Đến Thượng Hải nhiều ngày như vậy, Triệu Trân Trân thực sự rất muốn đi mua sắm, nhưng thị trưởng Trần vẫn đang ốm, đây không phải là thời điểm tốt. Hơn nữa trợ lý Trương phải chăm sóc thị trưởng Trần nên cũng không thể cùng cô đi mua sắm. Cô đang định nói ở lại nhà khách thì phó thị trưởng La lại cười nói: “Đồng chí tiểu Triệu, cô có thể đi mua sắm với tôi không?” Vợ của ông ta đã đưa ra mệnh lệnh bắt buộc phải mang hộ vài món đồ về.
Triệu Trân Trân cười đáp ứng.
Là trợ lý của phó thị trưởng La, Lư Chí Vĩ vốn dĩ cũng cần đi cùng nhưng cô nói: “Phó thị trưởng La, chúng ta đều đi thì không tốt lắm, hay là để tiểu Lư ở lại. Nhỡ có chuyện gì cần thì cũng có người phối hợp với trợ lý Trương”
Lần này họ mang đến rất ít nhân viên, phó thị trưởng La cảm thấy cần thiết phải làm như vậy nên cũng gật đầu.
Sự sắp xếp của Triệu Trân Trân mặc dù không phát sinh ra vấn đề gì, phó thị trưởng La cũng đồng ý rồi, tuy nhiên thật sự thì vẫn chưa phù hợp với quy củ lắm. Bởi vì, đầu tiên thì Lư Chí Vĩ là trợ lý của phó thị trưởng La, công việc cụ thể của anh ta cũng là do ông ấy sắp xếp. Thứ hai là so với Triệu Trân Trân, cấp bậc của anh ta còn cao hơn một bậc, cán bộ cấp bậc thấp lại đi phân công nhiệm vụ cho cán bộ cấp bậc cao, thật sự là hiếm có.
Lư Chí Vĩ mặc dù có chút không thoải mái, nhưng thấy vẻ mặt tươi cười của Triệu Trân Trân, trong lòng cũng đỡ đi một phần: “Được thôi. Phó thị trưởng La, phó tổng thư ký Triệu, Thượng Hải rất rộng, nhất định đừng để bị lạc đường đấy.”
Phó thị trưởng La cười to và nói: “Tiểu Lữ nói đúng, Tiểu Triệu, chúng ta còn chưa quen đường của Thượng Hải, nhất định phải chú ý đường đi.”
Khả năng xác định phương hướng của Triệu Trân Trân rất tốt, lúc nhỏ còn đi vào rừng hái quả dại, không bao giờ bị lạc đường. Cô cười nói: “Phó thị trưởng La, ngài cứ yên tâm đi!”
Lư Chí Vĩ nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ dần biến mất, rồi mới đi vào nhà khách.
Trợ lý Trương nhìn thấy anh ta quay lại, cảm thấy có chút hiếu kì nên hỏi: “Tiểu Lư, sao cậu không ra ngoài đi dạo?”
Hai người họ vẫn luôn không ưa gì nhau.
Lư Chí Vĩ cười, nói: “Phó thị trưởng La lo lắng thị trưởng Trần có việc cần, nên bảo tôi ở lại đây trông coi.”
Ở đây không có người ngoài, trợ lý Trương ném cho anh ta một cái nhìn chán ghét, cau mày nói: “Thị trưởng Trần đang nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng làm phiền anh ấy!”
Nếu như đổi thành là trước đây, Lư Chí Vĩ nhất định sẽ không khách khí mà đáp trả lại, những lần này chỉ cười, xoay người đi vào phòng mình.
Thật ra mà nói, anh ta ở lại không phải để hỗ trợ khi cần, bệnh của thị trường Trần nói là nghiêm trọng, nhưng thật ra cũng chỉ là cảm nên bị sốt, uống thuốc rồi nghỉ ngơi sẽ khỏe thôi. Cũng không phải chuyện lớn gì, có trợ lý Trương ở đây là đủ rồi. Anh ta là vì muốn nhanh chóng viết xong báo cáo nên mới ở lại.
Kể từ khi đến Bình Thành, Vương Quế Sinh yêu cầu anh ta mỗi tháng phải báo cáo công việc một lần.
Báo cáo công việc lần trước, chủ yếu nói đến vấn đề những người đang cải tạo ở nông trường, phân tích tình trạng và lai lịch của họ, chỉ ra những đổi mới trong suy nghĩ cải tạo của những người này trong mấy năm qua. Bây giờ thì về mặt chính trị cũng không có vấn đề gì, vậy nên để họ có thể góp sức trong công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa, chính là việc khôi phục nghề nghiệp và thân phận cho họ.