Điều này không chỉ mang lại sự tiện lợi cho người dân, mà còn tạo ra nhiều của cải hơn cho chính phủ và đất nước!”
Triệu Trân Trân đã làm việc xưởng bông nhà nước nhiều năm, nên cô cũng khá hiểu biết về giá vốn của các loại vải vóc. Xưởng bông nhà nước của họ sau khi loại bỏ tất cả các chi phí thì có lợi nhuận khoảng 30%, nhưng điểm lợi nhuận của nhà máy may mặc còn cao hơn nhiều. Ví dụ như chiếc áo khoác len màu vàng lông ngỗng mà cô mua giúp cho Triệu Linh Ngọc. Chỉ sử dụng nhiều nhất là một mét rưỡi vải, chi phí vật liệu không quá mười lăm tệ, nhưng giá bán lại là ba mươi chín tệ! Ước tính một cách thận trọng thì điểm lợi nhuận của họ cũng phải hơn 40%.
Thị trưởng Trần gật đầu nói: “Bình Thành chúng ta nhất định sẽ tham gia vào dự án nhà máy may mặc, hơn nữa có xưởng bông nhà nước làm hậu thuẫn, vốn khởi động cũng không cần nhiều. Không cần xin tiền từ cấp trên, tự chúng ta có thể giải quyết. Sau khi về cô viết một bản báo cáo dự án chi tiết và lập bảng dự toán, nếu như không có vấn đề gì lớn, chuyện này cô sẽ phụ trách!”
Cô phụ trách việc lớn như xây một nhà máy?
Trong lúc nhất thời, Triệu Trân Trân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm thấy máu trong người như nóng lên, lập tức lớn tiếng nói: “Thị trưởng Trần, xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành công việc lãnh đạo giao cho!”
Trần Hữu Tùng gật đầu một cách hài lòng và nói: “Nếu có bất kỳ thắc mắc hoặc khó khăn gì, cô có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào.”
Triệu Trân Trân cười và khẽ đầu với anh ta.
Trần Hữu Tùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, cũng cười cười. Đồng chí nữ này, lúc nào trông cũng có vẻ rất tinh thần, tựa hồ cho tới bây giờ cũng không mệt mỏi, không phát sầu.
Nếu đổi lại là trợ lý Trương, thình lình nhận được một cái nhiệm vụ lớn như vậy, khẳng định còn phải cò kè mặc cả một phen đấy!
Sau khi trở lại Bình Thành, Triệu Trân Trân trước tiên là đi tìm xưởng trưởng Tùy.
Đối với việc thị chính muốn thành lập xưởng may, xưởng trưởng Tùy tự nhiên là tán thành cả hai tay. Người ở bên ngoài thì thấy xưởng bông nhà nước hiện tại phát triển không ngừng, sản lượng và hiệu quả, lợi ích so với trước đều tăng lên không chỉ gấp đôi, sản xuất vô cùng nhiều vải vóc, trên thị trường rất có sức cạnh tranh. Chẳng những lũng đoạn thị trường bản địa, tại các tỉnh lân cận cũng có tỉ lệ chiếm hữu thị phần nhất định.
Nhưng xưởng trưởng Tùy từ trước đến nay là người rất có ý thức chịu khó. Tuy rằng hiện tại xưởng đang hoạt động rất tốt nhưng ưu thế lớn nhất của họ là vải voan cũng đã sản xuất độc quyền nhiều năm rồi. Năm nay rốt cuộc bị hai nhà khác sản xuất ra được loại vải vóc chất lượng tương đương, nhưng giá cả lại còn rẻ hơn bọn họ một chút, vậy nên họ đã nhanh chóng chiếm lĩnh không ít thị phần.
Trên thực tế, nếu có thành phẩm để tham khảo thì việc chế tạo ra cùng loại vải không tính là chuyện khó khăn gì. Có thể dự đoán được, về sau sẽ có càng nhiều xưởng có thể sản xuất loại vải này, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đã bị ảnh hưởng một phần nào đó. Nhưng nếu có thể chuyển sang làm xưởng may thì lại khác rồi, chẳng những có thể mở rộng con đường tiêu thụ, bản thân sức cạnh tranh cũng được nâng cao.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cũng trao đổi rất nhiều vấn đề chi tiết.
Nhưng mà việc phải bắt tay vào mới thấy khó, ngay vấn đề cơ bản đầu tiên thôi đã sinh ra không ít khó khăn.
“Trân Trân! Quần áo mua từ Thượng Hải này đúng là khác hẳn nha, nhìn đường may và kiểu dáng này, thật là thời thượng!” Chu Thục Bình ngắm mãi chiếc áo khoác dạ nỉ màu vàng nhạt, không ngừng tán dương.
Triệu Trân Trân lại vừa cười vừa nói: “Thím à, thím sờ xem chất vải này, đây là 100% lông dê đấy. Thật ra dạ nỉ mà xưởng bông nhà nước Bình Thành chúng ta sản xuất cũng không thua gì loại chất liệu này đâu, chỉ là chế tác và kiểu dáng so với tiệm may bình thường thì tốt hơn nhiều.