Thực tế đằng sau phần eo có thêm thiết kế chiết eo, như thế mặc lên người trông sẽ thon thả hơn. Còn có cái cổ áo rộng này nữa, chẳng những thoải mái mà còn có thể làm mặt người mặt nhìn có cảm giác nhỏ lại!”
Chu Thục Bình gật gật đầu, cười hỏi: “Trân Trân, chím chỉ cảm thấy chiếc áo này thật là đẹp, bây giờ nghe cháu phân tích như vậy thím mới biết là vì sao nó lại đẹp! Quần áo đẹp như vậy, chắc là cháu cũng mua một chiếc đúng không? Màu gì đấy, đưa cho thím xem với!”
Triệu Trân Trân lắc đầu nói: “Cháu không mua thím ạ! Lần này bọn cháu đi Thượng Hải là để khảo sát dự án, một trong số đó chính là xưởng may. Bình Thành chúng ta sắp có xưởng may lớn của chính mình rồi. Đến lúc đó lô quần áo đầu tiên sản xuất ra, cháu sẽ là người mua đầu tiên!”
Chu Thục Bình cười cười nói: “Vậy thì hi vọng thật nhanh tới lúc đó!”
Từ khi Triệu Trân Trân trở về, Kiến Xương đã kiên quyết không chịu để cho cha dạy học. Lúc này Triệu Trân Trân vừa dạy kèm cho thằng nhóc xong, đang ra một ít bài tập cho thằng nhóc làm.
Kiến Xương vừa chậm rì giải đề, vừa nghiêm túc nghe mẹ và bà thím nói chuyện. Nghe nói đến xưởng may, thằng nhóc nhịn không được nói chen vào: “Mẹ ơi! Nếu xây xong một cái xưởng may lớn, vậy quần áo ở đó làm ra chắc đẹp lắm hả mẹ?”
Triệu Trân Trân gật gật đầu trả lời: “Đúng vậy, bởi vì xưởng may sẽ mời nhà thiết kế rất giỏi đến để thiết kế quần áo mới, so với tiệm may bình thường làm thì sẽ tốt hơn nhiều!”
Gần đây không chỉ cô Lý Mẫn Tuệ giáo viên dạy thêm của Kiến Minh xin nghỉ, La Tây Thành cũng có chuyện gì đó mà đã nhiều ngày không tới, Kiến Xương có chút nhớ thầy La rồi. Thầy La là một người rất thú vị, hơn nữa không hề coi thằng nhóc là trẻ con, chuyện gì cũng nói với thằng nhóc. Ví dụ như thằng nhóc và thầy La đi trên đường lớn, thầy La sẽ nhỏ giọng than thở rằng đa số những người đi trên đường đều mặc quá xấu!
Không chỉ nói những người khác ăn mặc xấu, có đôi khi thậm chí còn chê cả bản thân mình. Còn từng nói với Kiến Xương là 99% quần áo bán ở các cửa hàng bách hoá của Bình Thành đều xấu kinh khủng!
Đối với cái này Kiến Xương lại không có cùng cách nhìn. Thằng nhóc cho rằng có đôi khi cũng không phải quần áo xấu, mà là người xấu. Ví dụ như mẹ của thằng nhóc, trong ấn tượng của thằng nhóc, từ nhỏ đến lớn, Triệu Trân Trân vẫn luôn ăn mặc rất mộc mạc. Hiện tại mùa này đang rất nóng phụ nữ, Bình Thành phần lớn đều mặc áo vải voan mát mẻ thoáng khí, chất liệu vải lại còn mỏng manh bay bay rất đẹp. Nhưng Triệu Trân Trân không có, hằng ngày cô vẫn cứ mặc áo sơmi vải bông ngắn tay đơn giản.
Đặc biệt là chiếc áo sơmi màu lam mà cô đang mặc trên người bây giờ, ống tay áo và cổ áo đã giặt bạc trắng đi rồi.
Nhưng dù vậy, thằng nhóc cũng biết mẹ mình rất xinh đẹp. Lúc trường học tổ chức họp phụ huynh thằng nhóc đã quan sát rồi, mẹ của thằng nhóc là người mẹ đẹp nhất.
Trước kia Điền Nhuận Sinh đã từng nói một câu: Những thứ thật sự đẹp thì không cần phải cố tô điểm.
Kiến Xương cảm thấy những lời này rất chính xác, một người đẹp thì có mặc quần áo rách cũng không xấu. Nhưng nếu là một người chỉ ưa nhìn một chút thôi thì cần dùng rất nhiều thứ để tô điểm. Ví dụ như thầy La, mới nhìn qua thì rất tuấn tú, nhưng nhìn kỹ thì tai có chút không được phong thủy, miệng cũng hơi rộng, hơn nữa cười lên thì lông mày cứ nhếch lên, nhìn rất quái dị.
Vì vậy Kiến Xương rất muốn nói với thầy La tin tức tốt là sắp thành lập xưởng may, như vậy thì sau này thầy ấy sẽ không cần buồn bực vì chuyện mua quần áo nữa rồi!
“Tam Bảo! Đừng thất thần nữa, nhanh làm bài tập đi con, làm xong con giúp mẹ một chuyện có được không?”
Vương Kiến Xương nắm bút máy tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ cần con giúp việc gì vậy ạ?”
Triệu Trân Trân trả lời: “Mẹ đã làm bánh nhân thịt rồi, chờ lát nữa chúng ta làm sủi cảo, con giúp mẹ làm vỏ bánh nhé?”