Đáng tiếc giờ phút này cha không có ở nhà.
Tuy rằng đã nghỉ hè, nhưng trong trường học có chuyện Vương Văn Quảng cũng không thể ngồi nhìn không quan.
Anh phải tới trường xử lý một chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Lần trước có rất nhiều sinh viên không đạt trong kỳ thi tốt nghiệp, trường đã tổ chức một lần thi lại. Nhưng cũng rất ít người có thể qua được, đại đa số người vẫn là không qua được, theo quyết định trước đó thì những người này vốn dĩ sẽ phải học lại một năm nữa và sang năm lại tham gia thi tốt nghiệp.
Nhưng hiện tại kỳ nghỉ hè đã sắp kết thúc, lúc này có lẽ có nhiều người mới ý thức được, nếu phải học lại một năm, trước tiên chưa nói tới chuyện mặt mũi và áp lực. Đến lúc đó ký túc xá của trường không thể ở, phụ cấp cũng sẽ không được phát nữa, cũng không thể tới nhà ăn của trường để ăn cơm.
Nếu như những thứ này đều phải tự chi trả, cộng lại cũng là một con số không nhỏ thì đa số bọn họ sẽ không thể chi trả được.
Vì vậy hiện tại lại có sinh viên xin ba tháng sau lại cho họ một cơ hội thi lại.
Thật ra thì trường cũng không muốn để nhiều sinh viên lưu ban như vậy, bởi vì nhất định sẽ chiếm dụng một bộ phận tài nguyên giảng dạy, điều này đối với những sinh viên mới vừa vào trường cũng là không công bằng. Bởi vậy, sau khi Vương Văn Quảng và hiệu trưởng Hà nghiêm túc thảo luận đã đồng ý.
Lần này Triệu Trân Trân trở về từ Thượng Hải, ngoại trừ việc mua cặp da cho các con, trước ngày về một ngày còn cố ý đến tiệm sách Tân Hoa mua cho bốn đứa con những bộ sách khác nhau. Cô mua cho Kiến Dân và Kiến Quốc là truyện tranh bản mới nhất, Kiến Xương là sách vẽ tranh và Kiến Minh là sách về môn toán.
Sau khi đã ăn xong cơm tối, Kiến Dân và Kiến Quốc đều chạy đến căn phòng bên cạnh để đọc sách. Kiến Xương rất tự giác dọn dẹp bàn, bưng một cái chậu lớn ra dọn tất cả chén đũa vào.
Không giống như Kiến Minh, mặc dù Kiến Xương cũng hơi có tính thích sạch sẽ. Ví dụ như thời tiết bây giờ, một ngày ít nhất phải thay quần áo hai lần, nhưng thằng nhóc cũng không bài xích làm việc nhà, thậm chí có đôi khi còn rất hưởng thụ quá trình này.
Sau khi Triệu Trân Trân trở về từ Thượng Hải, mỗi ngày đều cố gắng tan làm đúng giờ. Sau khi tan ca sẽ luôn đích thân xuống bếp làm cho các con bữa tối thịnh soạn. Bữa tối hôm nay cũng không ngoại lệ, không những có gà hầm tương, tôm kho, còn có sủi cảo nhân cá thu. Kiến Xương ăn rất ngon miệng, lúc này tâm trạng rất vui vẻ. Thằng nhóc rửa chén, lau bếp một cách thuần thục. Nhìn thấy trên mặt đất có chút vết dơ, theo lý thì đây là phần công việc của anh hai, nhưng thằng nhóc vẫn cầm chổi lên cẩn thận quét qua một lượt. Cuối cùng nhìn khắp xung quanh, thấy không còn nơi nào bị bỏ sót nữa mới hài lòng đi ra khỏi bếp.
Trong nhà chính, Triệu Trân Trân đang cùng Vương Văn Quảng nói về chuyện của xưởng may.
Kiến Minh hơi cô đơn ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở một góc, một mình cầm rubik chơi.
Kiến Xương cười nói: “Em tư! Rác anh đã dọn dẹp xong rồi, đặt ở cửa nhà bếp, em mau đi vứt đi!”
Kiến Minh cau chiếc mũi nhỏ lại, có hơi không vui nói: “Anh ba! Anh đã cầm đến cửa rồi thì trực tiếp vứt đi không được sao?”
Kiến Xương sớm đã dự đoán cậu nhóc sẽ nói như thế nên đưa hai tay của mình ra nói: “Anh vừa dùng xà phòng rửa rất sạch sẽ rồi, hơn nữa đổ rác vốn là việc của em mà!”
Kiến Minh lại nhíu mũi một cách ghét bỏ nói: “Anh ba, em không đi vứt bây giờ đâu, sáng mai nói sau đi!”
Trong lòng cậu nhóc tính toán chính là mẹ Triệu Trân Trân từ trước giờ vẫn rất chịu khó, trước kia lúc ở nhà mỗi buổi sáng đều sẽ thức dậy dọn dẹp nhà cửa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai cũng sẽ như thế. Đến lúc đó không cần cậu nhóc ra tay, mẹ cũng sẽ đi vứt rác. Đáng tiếc điều khiến cậu nhóc không ngờ tới chính là Triệu Trân Trân nghe thấy cuộc trò chuyện của hai đứa con trai, quay đầu nói với cậu nhóc: “Tứ Bảo!