Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 749 - Chương 749:

Chương 749:

Bây giờ thời tiết quá nóng nực, rác sinh hoạt không thể để trong nhà qua đêm được, bây giờ con mang đi vứt luôn đi?”

Đối diện với khuôn mặt tươi cười của mẹ, Kiến Minh không nói ra được lời từ chối, nhưng đồng ý cũng không được. Cậu nhóc đảo mắt một cái, ôm cái bụng nhỏ nói: “Mẹ ơi! Bụng con khó chịu quá!”

Trước kia Kiến Minh cũng có lúc ăn nhiều đến đau bụng, quả nhiên Triệu Trân Trân rất nhanh đã bị di chuyển sự chú ý, nói: “Tứ Bảo con qua đây, mẹ xoa cho con một chút!”

Vương Kiến Minh vội vàng đi qua, ngồi xuống sát bên mẹ.

Vương Văn Quảng liếc mắt nhìn Vương Kiến Xương một cái nói: “Tam Bảo, nếu như em con đã không khỏe thì con mang rác đi vứt đi!”

Chút việc này đối với Kiến Xương mà nói không đáng là gì, nhưng thằng nhóc vẫn cảm thấy có chút không vui, miễn cưỡng gật đầu.

Kiến Minh nhìn bóng lưng anh ba quay người đi ra ngoài, dựa vào lòng mẹ cười một cách gian trá.

“Trân Trân, em nói xem người trong thôn không đồng ý dời đi phải không?”

Xưởng may đang trong quá trình chuẩn bị, muốn dùng xưởng bông nhà nước làm trụ cột và chỗ dựa, vậy thì địa chỉ sẽ không thích hợp chọn nơi quá xa. Mấy năm nay xưởng bông nhà nước phát triển rất mạnh, xây mới nhiều khu nhà ở, đất đai ở gần đó cũng không thích hợp lắm. Ngoại trừ phía đông nhà máy khoảng hai trăm năm mươi mét có một mảnh đất lớn bỏ không.

Triệu Trân Trân đã từng đi hỏi thăm, mảnh đất này vẫn là thuộc thị chính. Thực hiện thủ tục trưng thu thông thường thì được rồi, nhưng có chút rắc rối là mảnh đất này nằm sát với một thôn. Mặc dù số hộ dân không nhiều lắm, ước chừng khoảng năm mươi hộ, nếu như tránh những nhà dân này ra để xây dựng thì xưởng may cũng có thể xây được, chỉ là như thế thì về mặt diện tích không được rộng rãi cho lắm.

Nhưng nếu như di dời những người này đi thì lại hoàn toàn khác, không những sẽ là một mảnh đất hình vuông mà diện tích cũng có thể so sánh với xưởng bông nhà nước.

Triệu Trân Trân làm việc không thích dây dưa. Cô đã cùng chị Giang đến thôn trao đổi một lượt, đưa ra điều kiện vô cùng tốt, nhưng trưởng thôn vẫn một mực từ chối.

Không có cách nào, cô chỉ có thể tiên lễ hậu binh. Lễ không dùng được thì sẽ báo cáo lên cho trợ lý Trương, tổng hợp xử lý rất nhanh đã ra một văn kiện, yêu cầu thôn Tuyền Thủy này phối hợp với công việc của chính quyền. Vốn dĩ Triệu Trân Trân cho rằng có thông báo chính thức, bồi thường mà họ dành cho thôn dân cũng hết sức tốt thì chắc hẳn là có thể giải quyết được vấn đề này.

Nhưng không.

Chẳng những không được mà một bộ phận thôn dân còn có hành vi hết sức quá khích.

Khi Triệu Trân Trân và chị Giang lần nữa đến thôn làm việc, có một ông lão hơn sáu mươi tuổi chống gậy xông vào nhà trưởng thôn, tuyên bố nếu ai dám phá dỡ nhà của ông ta thì ông ta sẽ liều mạng với người đó. Không chỉ một mình ông ta, sau đó lại lục tục có đại diện của mười mấy hộ gia đình đến.

Triệu Trân Trân vừa xoa bụng cho Kiến Minh vừa nói: “Đúng vậy, những người này cũng không biết nghĩ như thế nào nữa! Cũng chính vì mấy năm nay xưởng bông nhà nước hoạt động có hiệu quả cho nên khu vực đó dần dần trở nên náo nhiệt, chứ trước kia hoang vu lắm! Ở nơi như thế, cuộc sống và công việc đều không thể xem là thuận lợi. Hơn bữa điều kiện mà bọn em đưa ra rất tốt. Ngoại trừ một nghìn tệ tiền bồi thường, còn hứa hẹn mỗi nhà mỗi hộ đều được phân chia ba gian nhà ngói mới tinh sau khi khu nhà ở của xưởng may được xây xong. Điều kiện này còn có gì để do dự nữa chứ?”

Vương Văn Quảng cũng cảm thấy điều kiện này rất tốt nên nói: “Trong này chắc chắn có vấn đề. Hoặc là có nguyên nhân mà chúng ta không hiểu được, hoặc là trong số họ có những người quá tham, hơn nữa những người này liên kết người của cả thôn lại, không ai dám lên tiếng!”

Triệu Trân Trân cũng nghĩ như thế, cô gật đầu nói: “Đợi tuần sau em sẽ để chị Giang và Tiểu Thôi đi tìm hiểu tình hình lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment