Nếu như có thể làm thông công việc thì đương nhiên là rất tốt. Nếu như không giải quyết được, chính phủ sẽ không bắt buộc họ dỡ nhà, nhưng cũng tuyệt đối không thể vì thế mà làm trễ nải toàn bộ tiến độ. Thật sự không được thì từ bỏ, dù sao thì cho dù là không có khoảng mười mẫu đất trong thôn thì diện tích cũng hoàn toàn đủ dùng rồi!”
Bởi vì đây là dự án lớn đầu tiên mà cô đích thân phụ trách, nên dù chỉ là thời gian một ngày Triệu Trân Trân cũng không muốn lãng phí. Sau khi yêu cầu trưng dụng đất đai được phê duyệt, cô lập tức phái các đồng chí của phòng đo vẽ bản đồ đến hỗ trợ. Không chỉ đo đạc rõ ràng diện tích thực tế của đất đai mà còn rất nhanh thiết kế xong bố cục tổng thể của xưởng may.
Triệu Trân Trân nhìn bản vẽ mặt phẳng chi tiết, ngoại trừ có hơi tiếc nuối rằng không thể quy hoạch thôn Tuyền Thủy ra thì những thứ còn lại đều rất hài lòng.
Sau khi thuận lợi lấy được đất đai, ngân sách của phòng Tài chính thành phố cũng đến đúng hạn. Liên hiệp những ban ngành khác xong thì xưởng may rất nhanh đã bắt đầu khởi công.
Ngày thứ hai sau khi các loại máy móc chạy tới, trưởng thôn của thôn Tuyền Thủy chủ động đến tìm.
Hôm đó thị chính mở một cuộc họp thường vụ, Triệu Trân Trân là phó tổng thư ký cũng cần tham gia. Sau khi tan họp cũng đã là mười một giờ rưỡi rồi, cô vội vàng đến nhà ăn ăn cơm trưa. Về đến phòng làm việc thì nhìn thấy trưởng thôn đã đang đợi cô rồi. Lần này vị trưởng thôn này không đề cập đến việc thôn là một mảnh đất phúc nữa, còn xin lỗi vì chuyện tất cả mọi người dân trong thôn đều nói dối về chuyện mảnh đất phúc nữa. Nói rằng ông ta là một đảng viên và cán bộ thôn vô cùng thất trách, nếu như quốc gia đã cần sử dụng thì thôn của bọn họ nên toàn lực phối hợp mới đúng.
Tóm lại một câu là đồng ý di dời.
Trong lòng Triệu Trân Trân đương nhiên rất vui mừng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên nói: “Trưởng thôn Liêu nói đùa rồi. Tôi đã kiểm tra qua một lượt hồ sơ thôn của các ông, bốn năm mươi năm gần đây thôn các ông lại không có thực hiện nhiệm vụ gì lợi hại. Nhưng có một chút thừa nhận là người già của thôn các ông đều rất trường thọ, có không ít người trên tám mươi tuổi. Đây đại khái là có liên quan đến vận khí phúc khí?”
Trưởng thôn Liêu nghe xong lời này thì có hơi chột dạ. Cái gọi là vận khí và phúc khí đều là ông ta thêu dệt lung tung ra. Trong thực tế làm gì có chuyện tốt như thế? Người già của thôn họ cũng không ít, nhưng bởi vì quanh năm uống nước suối trên núi, nên việc sống thêm vài năm là có thật. Ngoài điều này ra thì cũng không có khác biệt gì so với thôn khác, hơn nữa bởi vì đất đai ít, trong thôn vẫn không thể xem là giàu có.
Vốn dĩ muốn nhân cơ hội lần này kiếm một khoản, không ngờ thị chính lại gấp như vậy, cũng không chịu đợi thêm mấy ngày. Nếu như xưởng may thật sự xây lên thì chẳng khác nào thôn của họ sẽ bị chặn ở phía sau của nhà máy. Đến lúc đó tường rào cao bao vây lên, thôn của họ sẽ chẳng kiếm được lợi ích gì.
Triệu Trân Trân sợ ông ta đổi ý, nói: “Trưởng thôn Liêu, bản vẽ quy hoạch của cả xưởng may đã có rồi. Nếu như muốn cộng thêm mảnh đất đó của thôn các ông thì bản vẽ quy hoạch sẽ phải làm lại từ đầu. Như vậy thì quá phiền phức rồi, hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì quá lớn. Nếu như thôn các ông đã là mảnh đất phúc, vậy thì dứt khoát đừng động tới đi. Mục đích mà thị chính chúng ta thành lập nhà máy là để cho càng nhiều người dân có thể sống cuộc sống tốt hơn. Nếu như bởi vì thế mà hủy đi phúc khí của thôn các ông, vậy thì không tốt lắm!”
Lúc này trưởng thôn Liêu đã gấp gáp đến đỏ cả mặt, ông ta cắn răng nói: “Phó tổng thư ký Triệu, không thì như vậy đi, hôm nay tôi làm chủ, tiền bồi thường mà chính quyền cho chúng tôi không cần một nghìn, tám trăm là được rồi!”
Khóe miệng Triệu Trân Trân cong lên, cô đứng lên cầm tư liệu trong tay, quay đầu nói với chị Giang: “Tôi đi đưa tư liệu cho thị trưởng Trần, chuyện của thôn Tuyền Thủy chị cùng bàn với trưởng thôn Liêu nhé!”