Trời đang buổi trưa, Trần Hữu Tùng buổi tối ngủ không ngon, lại mệt cả buổi sáng, lúc này anh ta tựa nửa người vào ghế suýt ngủ thiếp đi.
“Thị trưởng Trần, đây là tình hình phân bố xưởng may ở các nơi trên toàn quốc. Nhưng mà bởi vì tài liệu của phòng văn thư có hạn, nội dung có thể thấy từ những thứ thu thập được không nhiều. Tôi đã phân tích một chút. Đối với một xưởng may mà nói, ngoại trừ nhân viên kỹ thuật và thiết bị máy móc là quan trọng nhất ra, nhân công thạo việc cũng vô cùng quan trọng. Nếu như sản xuất không đạt tiêu chuẩn, thứ phẩm xuất hiện quá nhiều sẽ chỉ lãng phí vải vóc.”
Trần Hữu Tùng hỏi: “Cô dự định giải quyết vấn đề này như thế nào?”
Triệu Trân Trân còn chưa hoàn toàn nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, cô cẩn thận nói: “Công nhân thạo việc quả thật không dễ tìm, nhưng nếu như thu nhận một bộ phận nhỏ thì vẫn có thể thực hiện. Trước khi nhà máy chính thức bắt đầu sản xuất, tôi sẽ sắp xếp những người này dạy có thù lao cho những người mới, truyền thụ kinh nghiệm. Về phần nhân viên kỹ thuật thì có thể dùng phương thức tuyển dụng công khai, ai có năng lực tốt thì giữ người đó lại!”
Trần Hữu Tùng gật đầu, nói: “Những cách nghĩ ban đầu này của cô đều không tệ. Nhưng mà công việc cụ thể khi áp dụng nhất định sẽ gặp phải đủ loại khó khăn, phải nghĩ cách tìm ra được ngọn nguồn để giải quyết. Nếu thật sự không giải quyết được thì chính quyền sẽ ra mặt thay cho cô!”
Triệu Trân Trân cảm kích cười nói: “Thị trưởng Trần cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nhanh chóng hoàn toàn nhiệm vụ!”
Có sự chủ động phối hợp của trưởng thôn Liêu, công tác tháo dỡ và di dời thôn Tuyền Thủy được tiến hành tương đối thuận lợi. Sau khi các nhà các hộ lấy được tám trăm tệ, không được mấy ngày sau thì trong thôn đã được dời trống tương đối rồi.
Bởi vì công việc tiến triển hết sức thuận lợi, mỗi ngày đi làm Triệu Trân Trân đều rất tích cực và nhiệt tình. Ở ban thư ký cô luôn là người đầu tiên đến, tan ca thường lại là người cuối cùng rời khỏi.
Nhưng tạo thành đối lập rõ ràng với cô chính là Vương Kiến Minh. Bởi vì sáng tối mỗi ngày đều phải đổ rác, hơn nữa ăn sáng xong còn phải phụ trách rửa chén, sắc mặt thường ngày của cậu nhóc này đã rất là chán nản rồi.
Cậu nhóc Vương Kiến Minh từ nhỏ đã có ba người anh che chở, cha mẹ nuông chiều, lớn lên một đường thuận buồm xuôi gió. Cho dù là hai năm khó khăn nhất kia cậu nhóc cũng chưa từng nếm trải bất kỳ khổ cực gì. Nhưng mà bây giờ cậu nhóc lại gặp phải phiền não lớn nhất cuộc đời, đó chính là mỗi ngày không thể không đổ rác và rửa chén.
Kiến Minh tự nhận mình không phải là con sâu lười như lời anh ba nói, có những việc cậu nhóc vẫn rất vui vẻ làm. Bây giờ cậu nhóc đã bảy tuổi rưỡi rồi, nghỉ hè xong vào khai giảng thì sẽ nhảy một lớp, trở thành lớp phó học tập của lớp 3A1 thuộc trường tiểu học trực thuộc đại học Bình Thành. Vương Kiến Minh rất có trách nhiệm, mỗi ngày tích cực thu bài tập và phát bài tập, làm rất hăng hái.
Nếu như có bạn học hỏi bài cậu nhóc, cậu nhóc không những sẽ nhẫn nại giảng giải, mà còn viết hướng giải đề một cách chỉnh tề trên tờ giấy trắng.
Vương Kiến Minh cảm thấy làm những việc này tương đối có cảm giác thành tựu, hoàn toàn không giống như làm việc nhà.
Nhưng hiển nhiên Kiến Xương lại không nghĩ như thế.
Thời gian đã đến tháng chín rồi. Nếu như thời tiết năm ngoái đã dần dần trở nên lạnh hơn, ít nhất sẽ không hở chút là đổ mồ hôi toàn thân. Thì năm nay nắng cuối thu lại rất gay gắt. Chiều hôm đó sau khi tan học, Kiến Minh về đến nhà, bỏ cặp da xuống thì chạy ào vào nhà tắm tắm rửa, sau đó thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi ra.
Mùa hè trời quá nóng, vì để tiện cho các con tắm rửa, Vương Văn Quảng cố ý mời người đến xây một căn phòng ở phía góc tây nam của sân.