Vì thế mà cậu nhóc lại rảnh rỗi cầm hai cái rubik vặn chơi. Cậu nhóc nhìn thấy anh ba và mẹ đi vào trong bếp cũng muốn đi theo, nhưng lại nghĩ đến nếu như làm cơm thì sẽ có khói dầu, chần chờ mấy giây cảm thấy mình vẫn không nên xuống bếp thì hơn.
Cậu nhóc vừa mới tắm xong, quần áo trên người cũng là vừa mới thay, làm bẩn sẽ không tốt.
“Tam Bảo, anh cả anh hai của con đâu rồi?” Triệu Trân Trân vừa rửa rau vừa hỏi.
“À, anh cả đến tiệm sách rồi, nói là muốn đi mua một quyển sách, bởi vì cần dùng gấp cho nên không đợi được đến cuối tuần để mua. Anh hai và anh Diệp Trình đến công viên đá bóng rồi. Anh hai còn nói là bài tập anh ấy đã làm xong rồi mẹ ạ.”
Triệu Trân Trân nghe xong cười cười, lại hỏi: “Tam Bảo, con cảm thấy chương trình học lớp năm có vất vả lắm không?”
Kiến Xương hết sức cảnh giác liếc nhìn mẹ một cái, lắc đầu rất kiên quyết nói: “Không vất vả chút nào ạ!”
Ngay từ trước khi nghỉ hè, có một buổi trưa cuối tuần, nhân lúc các con đều ngủ rồi. Vương Văn Quảng pha hai ly cà phê, cùng vợ Triệu Trân Trân nói về chuyện học hành của các con. Đối với Kiến Dân, Kiến Minh thì anh rất hài lòng, đối với Kiến Quốc căn bản cũng hài lòng, nhưng đối với Kiến Xương thì lại rất không hài lòng. Thật ra Triệu Trân Trân cũng lo lắng cho việc học của Kiến Xương, nhưng công việc của cô thật sự là quá bận. Nếu có thời gian rảnh rỗi thì bản thân cô cũng phải học, thời gian dành cho các con vốn dĩ là vô cùng có hạn, thời gian phụ đạo cho Kiến Xương thì lại càng ít hơn. Cô lo lắng Kiến Xương không theo kịp chương trình học, lại nhắc đến chuyện con của nhà chị Giang đồng nghiệp bởi vì học kém mà bị lưu ban.
Những lời này vừa hay đều bị Kiến Xương nghe được.
Mặc dù lưu ban không mất mặt bằng việc thi đội sổ, nhưng chắc chắn cũng không phải là chuyện hay ho gì.
Kiến Xương rất lo lắng mẹ sẽ lần nữa nhắc đến chuyện lưu ban, cố tình vỗ chiếc ngực nhỏ nói: “Mẹ! Con đảm bảo với mẹ kỳ thi giữa kỳ con nhất định sẽ thi được hạng mười!”
Triệu Trân Trân nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc của thằng nhóc, nói: “Tam Bảo thật là giỏi! Nếu như con có thể thi được hạng mười thì mẹ sẽ tặng cho con một bàn vẽ mới có được không?”
Nhắc đến vẽ tranh, Kiến Xương rất vui vẻ lớn tiếng nói được.
Kiến Minh một mình ở trong phòng quá nhàm chán, rốt cuộc vẫn là ngoe nguẩy đi qua. Nhưng mà cậu nhóc không thích trong bếp khói dầu quá nhiều, chỉ dám đứng xa xa ở cửa. Lúc này cậu nhóc nghe thấy lời của mẹ, bỗng dưng nói: “Mẹ! Nếu như con thi cuối năm được hạng nhất sẽ có phần thưởng chứ ạ?”
Triệu Trân Trân đang cắt thức ăn trên thớt, quay đầu nhìn ra bên ngoài một chút, cười nói: “Tứ Bảo con đứng đó làm gì vậy? Mau qua giúp mẹ rửa cà chua nào!”
Vương Kiến Minh thở dài một tiếng, cảm thấy cà chua không có dầu cũng không có khói, miễn cưỡng chấp nhận.
Lúc ăn cơm tối, Kiến Minh nhìn thấy cha gấp gáp đi vào ăn cơm, đột nhiên cảm thấy vấn đề đã quấy nhiễu cậu nhóc nhiều ngày nay đã có bước đột phá mới.
Bạn học Vương Kiến Minh vội vàng để đũa xuống, gương mặt nhỏ nghiêm túc lạ thường, nói: “Mẹ, mẹ đã từng nói sáu người chúng ta là người một nhà, cho nên mỗi người đều phải có trách nhiệm làm việc nhà. Vậy tại sao cha lại không làm gì cả? Sáng hôm nay vừa ăn sáng xong cha đã đi rồi, bây giờ mới trở về, không quét nhà, không rửa chén, không giặt đồ cũng không nấu cơm. Cha còn là người lớn nữa, con thì nhỏ như thế đã phải làm nhiều việc nhà như vậy, có phải là quá bất công hay không?”
Kiến Quốc nhìn mẹ, lại cẩn thận liếc nhìn cha hai cái, là đứa đầu tiên tỏ vẻ ủng hộ Kiến Minh: “Em tư nói rất đúng! Bất luận là người lớn hay trẻ con đều không thể lười biếng!”
Mặc dù Kiến Xương không dám nhìn cha, nhưng cũng đồng ý với ý kiến này: “Đúng vậy, cuộc sống của trẻ con phải tự lo liệu, quần áo của mình phải tự giặt, người lớn càng nên làm như thế, không thể để cho trẻ con giặt quần áo của cha!”