Bởi vì Kiến Xương giặt quần áo rất sạch nên gần đây quần áo bẩn mà Vương Văn Quảng thay ra đều để cho thằng nhóc giặt. Thằng nhóc sớm đã có ý kiến rồi.
Đối với thằng nhóc thì quần áo của cha quá lớn, vô cùng khó giặt.
Kiến Dân làm tổng kết phát ngôn cuối cùng, nói: “Cha, cha là người cha tốt của chúng con, nhưng chẳng ai hoàn hảo cả, là ai cũng đều sẽ có khuyết điểm. Nếu như cha có thể sửa chữa tật lười biếng thì chúng con sẽ càng yêu thích và tôn trọng cha hơn!”
Lúc này Vương Văn Quảng đang ăn cháo cũng suýt nữa bị sặc một cái.
Hôm nay trong trường đặc biệt bận, thậm chí cơm trưa Vương Văn Quảng cũng không có thời gian ăn đàng hoàng, đã rất đói rồi. Nhưng mà anh không ngờ không có bất kỳ nguyên nhân gì lại đột nhiên chịu sự công kích tập thể của bốn đứa con.
Anh nhíu mày nói: “Mấy ngày trước mẹ các con không ở nhà, là ai chăm sóc các con vậy? Trước khi việc nhà còn chưa được phân chia, dọn dẹp vệ sinh, giặt quần áo, nấu cơm chẳng lẽ là các con làm à? Mới làm việc được mấy ngày đã có ý kiến rồi à? Biểu hiện của bốn đứa các con đều không được tốt lắm, đặc biệt là Kiến Minh. Cha đã sớm nhìn ra con là một em bé lười biếng!”
Vương Kiến Minh không cảm thấy bản thân là em bé lười biếng, gương mặt nhỏ của cậu nhóc tức đến đỏ bừng, lập tức lớn tiếng nói: “Cha, con không phải là em bé lười! Thầy cô của con đều khen ngợi con chịu khó mà. Bởi vì việc trong nhà quá bẩn cho nên con mới không đồng ý làm thôi!”
Vương Văn Quảng đang muốn tiếp tục dạy dỗ các con thì Triệu Trân Trân dùng ánh mắt ra hiệu với anh, cười hỏi Kiến Minh: “Tứ Bảo, có phải con cảm thấy đổ rác và rửa chén quá bẩn không?”
Kiến Minh gật đầu.
Trong nhà này, Vương Văn Quảng có tính thích sạch sẽ, Kiến Xương cũng hơi thích sạch sẽ. Bây giờ xem ra Kiến Minh cũng có tính thích sạch sẽ, hơn nữa mức độ còn nghiêm trọng hơn nhiều so với hai người họ.
Triệu Trân Trân tiếp tục hỏi: “Tứ Bảo, vậy con cảm thấy việc gì trong nhà không bẩn?”
Vương Kiến Minh suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng trả lời: “Mẹ, con cảm thấy giặt quần áo hoặc là rửa rau còn có thể chấp nhận được!”
Kiến Xương lập tức có lời muốn nói: “Em tư! Nếu như em có thể tự giặt quần áo thì sau này đừng nhờ anh giúp nữa nhé!”
Kiến Minh mếu miệng, có hơi uất ức nói: “Con có thể giặt quần áo, nhưng không giặt sạch được như anh ba đâu!”
Kiến Xương rất thông minh khoát tay nói: “Giặt quần áo dễ hơn nhiều so với làm đề toán nữa, đợi lát nữa anh sẽ dạy em. Em thông minh như vậy, vừa học sẽ biết ngay!”
Kiến Minh không tình nguyện gật đầu.
Kiến Quốc cảm thấy đề tài đã lệch hướng mất rồi, thằng bé rất cần thiết phải kéo trở về nên đã cười nói: “Em tư, khoan hãy nói vấn đề của em, nói chuyện của cha trước đã!”
Kiến Minh được thằng bé nhắc nhở, lập tức nói với mẹ: “Đúng vậy mẹ, cha không thể không làm tí gì chứ. Con yêu cầu phân chia lại công việc nhà một lần nữa!”
Ba đứa con lớn cũng đều đề ra yêu cầu muốn phân chia lại.
Triệu Trân Trân nhìn thoáng qua chồng còn đang ăn cơm, hỏi: “Văn Quảng, nếu như phân chia lại thì anh có ý kiến gì không?”
Vương Văn Quảng cười lắc đầu.
Triệu Trân Trân lập tức cầm một tờ giấy, liệt kê tất cả việc nhà lên trên đó, chia làm tám nhóm việc để cho bọn nhỏ tự mình lựa chọn. Cái thứ nhất chính là mua sắm trong gia đình, cụ thể thì chính là đi mua thức ăn mua thịt buổi sáng.
Việc này trước kia Kiến Dân Kiến Quốc thỉnh thoảng đã từng làm, nhưng bây giờ không thể so với mấy năm trước nữa. Kiến Dân đã lên cấp ba, học tập rất căng thẳng. Hơn nữa bây giờ mua đồ cũng không phải là đơn giản đến cửa hàng thực phẩm phụ, cửa hàng thịt để xếp hàng nữa. Nếu như muốn mua được đồ tốt vừa tươi ngon vừa rẻ thì nhất định phải đến chợ sáng ở ngoại ô phía Tây. Kiến Quốc vì để bán bánh đậu đã từng đi hai lần, đi đi về về cũng phải thức từ sáng sớm mới được.