Ăn cơm xong, Triệu Trân Trân cũng không cần phải dọn dẹp nữa, rất thoải mái cầm túi xách lên rồi đi làm.
Cô không nhìn thấy Kiến Xương vừa bưng một chậu bát đũa được sắp xếp, đôi mắt ti hí vừa u buồn nhìn chằm chằm theo bóng lưng của mẹ.
Thật ra thì so với việc lựa chọn địa điểm và thiết kế nhà xưởng, điều quan trọng hơn nữa là phải chọn ra một ban lãnh đạo đủ tư cách. Nhân vật linh hồn giống như nguyên xưởng trưởng Tạ Trường Xuân của xưởng bông nhà nước trước kia là có thể gặp nhưng không thể cầu. Ủy ban Kinh tế thương mại biết được trong thành phố muốn mở xưởng may, cũng nghe tin lập tức hành động, đề cử mấy người, đều là cán bộ của nội bộ Ủy ban Kinh tế thương mại của họ. Có người nghe qua điều kiện cũng không tệ, cách ăn nói sau khi gặp mặt cũng không tồi, nhưng cô vẫn đánh rớt.
Trong lòng Triệu Trân Trân sớm đã có người được lựa chọn thích hợp.
Bởi vì kiếp trước mua máy móc nước ngoài bị mắc lừa, xưởng bông nhà nước gặp phải tổn thất khổng lồ. Lãnh đạo cấp trên giận tím mặt, khai trừ nguyên xưởng trưởng Tạ Trường Xuân, Ủy ban Kinh tế thương mại tự mình phái cán bộ đến tiếp quản xưởng bông nhà nước. Đáng tiếc những người này căn bản không hiểu về sản xuất và kinh doanh. Một nhà máy tốt như thế bị làm đến tối tăm rối loạn, sau này còn nổi dậy cuộc vận động oanh oanh liệt liệt, những người điên cuồng kia xông vào trong nhà máy, không ít phương tiện thiết bị đều bị phá hư.
Sau đó mười năm thảm họa kết thúc, nhà máy vốn ban đầu hưng thịnh phát đạt đã trở nên vắng ngắt rồi. Trên một nửa số máy móc thiết bị bởi vì lạc hậu và linh phụ kiện bị hư hại không thể dùng nữa. Hơn nữa tài chính của nhà máy cũng rất thiếu thốn, không những không phát nổi tiền lương cho công nhân mà ngay cả tiền để mua nguyên vật liệu cũng không có.
Chính trong tình huống như thế, chủ nhiệm Lưu Đức Minh của phân xưởng in nhuộm xưởng bông nhà nước được bổ nhiệm làm xưởng trưởng nhiệm kỳ mới. Lúc anh ta nhận lệnh cứu nguy, khắc phục đủ loại khó khăn. Chỉ dùng thời gian một năm đã lãnh đạo hơn một nghìn công nhân viên chức bước ra khỏi hoàn cảnh khó khăn. Sau này thuận theo yêu cầu của thị trường còn xây dựng phân xưởng may và phân xưởng vải cashmere.
Triệu Trân Trân lần nữa đến xưởng bông nhà nước.
“Lưu Đức Minh?” Xưởng trưởng Tùy nghe thấy cái tên này, cảm thấy có chút khó tin.
Lưu Đức Minh quả thật là biểu hiện rất tốt. Anh ta là một trong số ít những sinh viên đại học trong nhà máy, chính thức tốt nghiệp từ Học viện Dệt. Trước đó không lâu mới vừa được đề bạt làm phó chủ nhiệm của phân xưởng in nhuộm. Năng lực là không tệ, nhưng dù nổi trội thế nào cũng vẫn là người thanh niên chưa tới ba mươi tuổi. Người như vậy một bước đã làm đến xưởng trưởng của xưởng may liệu có được không?
Suy nghĩ đến Lưu Đức Minh còn có một thân phận khác. Anh ta là con cầu con khẩn của chủ tịch Lưu, nguyên chủ tịch công đoàn xưởng bông nhà nước, mà năm đó Triệu Trân Trân là do chủ tịch Lưu một tay đề bạt. Phần tình cảm này không cần phải nói.
Xưởng trưởng Tùy cảm thấy Triệu Trân Trân luôn là người rất lý trí, rất ít gặp trong số những người phái nữ. Để cho Lưu Đức Minh làm xưởng trưởng có thể có lý do của riêng cô, nhưng làm như thế e rằng sẽ dẫn đến sự hiểu lầm của người khác. Hơn nữa lý lịch bây giờ của Tiểu Lưu cũng không đủ để người bên dưới phục tùng.
Đã sống qua hai kiếp, Triệu Trân Trân sớm đã không để ý lắm đến cách nhìn của người khác. Cô cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Lưu có trình độ học vấn, có năng lực, vô cùng thích hợp. Hơn nữa xưởng may và xưởng bông nhà nước không hoàn toàn giống nhau. Xưởng may cần không ngừng sáng tạo, thậm chí kiểu dáng hợp thời mỗi năm đều không giống nhau. Dự án như thế cần phải giao cho người trẻ tuổi làm!”
Xưởng trưởng Tùy thấy cô đã đưa ra quyết định, cũng không nói thêm gì, cười hỏi: “Phó tổng thư ký Triệu cần người lúc nào, ở bên đây tôi sẽ thông báo trước một tiếng!”
Triệu Trân Trân trả lời: “Ngay bây giờ!”
Xưởng trưởng Tùy cười cười, lập tức để cậu trợ lý chạy một chuyến đến phân xưởng in nhuộm.