Thật ra thì tháng trước Triệu Trân Trân còn đi thăm chủ tịch Lưu. Sức khỏe cơ thể của ông ta hơi đáng lo, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt. Vợ của chủ tịch Lưu mấy năm trước đã qua đời, hai đứa con trai lớn sớm đã tách ra ở riêng rồi, hai người con gái cũng đều lập gia đình, chỉ có ông ta và Lưu Đức Minh cùng nhau sống qua ngày.
Cho nên Triệu Trân Trân và Lưu Đức Minh cũng xem như là quen biết, nhưng hai người trao đổi không nhiều lắm, mặc dù thỉnh thoảng có nói chuyện nhưng đề tài cũng là xoay quanh bệnh tình của chủ tịch Lưu.
Lưu Đức Minh là người cao ráo, mày rậm mắt to, có sáu bảy phần giống với chủ tịch Lưu. Lúc này anh ta một một bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh lam, trên tay áo còn có một vết bẩn, rất rõ ràng trước đó đang bận việc ở phân xưởng. Anh ta nhìn thấy Triệu Trân Trân thì cười, nhỏ giọng hỏi.
“Chị Trân Trân, sao chị lại đến đây vậy?”
Triệu Trân Trân cười cười nói: “Tôi đến là để điều động công việc cho cậu!”
Lưu Đức Minh còn tưởng cô nói đùa, nói: “Vậy được đấy, vừa đúng em cũng đang muốn đến thị chính làm việc đây!”
Xưởng trưởng Tùy đã viết xong thư điều động công việc đơn giản rồi, hơn nữa còn đóng con dấu màu đỏ chót lên, cười đưa cho anh ta nói: “Cậu nhóc như cậu gặp may rồi, thăng liền ba cấp đấy, còn không mau cảm ơn phó tổng thư ký Triệu đi!”
Lưu Đức Minh nhận lấy liếc nhìn hai lượt thì ngẩn người ra. Anh ta nghi ngờ nói: “Chị… phó tổng thư ký Triệu, bây giờ thị chính điều động nhân viên tùy tiện như vậy sao? Em như vậy là đã thành xưởng trưởng rồi?”
Triệu Trân Trân nghiêm túc nói: “Đương nhiên không phải rồi. Cương vị này thứ nhất yêu cầu phải chuyên nghiệp, phải tốt nghiệm từ trường đại học liên quan tới ngành dệt may, hơn nữa còn phải có kinh nghiệm làm việc ở tuyến một. Thứ hai yêu cầu phải có tinh thần sáng tạo. Tôi từng nghe xưởng trưởng Tùy của các cậu nói một hai năm gần đây hoa văn sợi tổng hợp do phân xưởng in nhuộm của các cậu tự mình thiết kế vô cùng thành công, đây đều là công lao của cậu. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, xưởng trưởng của xưởng may nhất thiết phải là người trẻ tuổi. Bởi vì lần này xưởng may đầu tiên sắp chuẩn bị mở, mục tiêu là xưởng may Thượng Hải. Xưởng của người ta lớn như thế, diện tích lớn chừng gấp ba xưởng bông nhà nước của chúng ta, xưởng trưởng của người ta còn trẻ hơn cậu đấy!”
Dựa theo cách nói này của cô, cương vị này thật đúng là không phải Lưu Đức Minh là không được.
Sinh viên tốt nghiệp trường dệt không chỉ nhà máy của họ có, phía bên cục mậu dịch kinh tế cũng có mấy người. Nhưng rất rõ ràng họ không có kinh nghiệm làm việc đúng tuyến. Người tốt nghiệp đại học làm ở xưởng bông nhà nước cũng không chỉ có mình anh ta, nhưng nếu như nói về sáng tạo thì anh ta tự cho rằng mình vẫn có những ý tưởng độc đáo. Trên thực tế Triệu Trân Trân không hiểu hết đầy đủ, anh ta không chỉ là thiết kế mấy loại hoa văn độc đáo mới mẻ. Vải lụa tuyết sợi tổng hợp trong xưởng bây giờ lúc mới ban đầu chỉ có một loại, bây giờ không riêng gì sắc hoa, từ độ dày mỏng cho đến cách dệt cũng phân ra rất nhiều loại. Trước kia vải lụa tuyết chỉ có thể dùng làm áo hoặc quần mùa hè, bây giờ phạm vi đã được mở rộng, có thể làm áo khoác, có thể làm quần. Thành phẩm may xong còn kèm theo một loại khí chất nhẹ nhàng, nhận được sự yêu thích của rất nhiều người.
Kể từ khi chủ nhiệm Tùy nhận chức làm xưởng trưởng thì công việc rất bận rộn, những công tác cải tiến này trên cơ bản đều là do anh ta hoàn thành.
Lưu Đức Minh rất yêu thích ngành dệt. Lúc ở trường học tập chăm chỉ khắc khổ, khi được phân đến xưởng bông nhà nước thì làm việc kiên định thiết thực. Anh ta là người thông minh, có kế hoạch rõ ràng đối với nghề nghiệp của bản thân. Trong quy hoạch của anh ta, ít nhất cần mười năm mới có thể làm được phó xưởng trưởng. Nhưng bây giờ mục tiêu trong mười năm này lại đột nhiên được thực hiện, hơn nữa còn không có chữ phó mà là xưởng trưởng.