Đôi mắt của Kiến Xương giỏi nhất là về bắt giữ vẻ đẹp của cuộc sống, thằng nhóc lập tức cười rồi chạy vào phòng lấy bàn vẽ ra, nhanh chóng vẽ một bức phác thảo về khung cảnh nhỏ trong sân.
Kiến Minh ngồi bên cạnh thằng nhóc tắm tắc khen ngợi. Trình độ vẽ tranh của anh ba rất cao, đây là việc mà cậu nhóc đã sớm biết nhưng cậu nhóc lại chưa từng nhìn tác phẩm của anh ba ở khoảng cách gần như vậy. Vốn dĩ tốc độ hạ bút vẽ tranh của anh ba rất nhanh, mỗi nét vẽ đều không chút do dự cho đến nét vẽ cuối cùng được nhấc lên.
Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ lúng túng bị mắc kẹt khi làm đề toán.
Đứa trẻ bảy tuổi rưỡi, Kiến Minh, lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề trong cuộc sống.
Vốn dĩ thứ mà mỗi người am hiểu là không giống nhau, nhưng cậu nhóc luôn cảm thấy anh ba khá là ngốc, là bởi vì cậu nhóc đã lấy thứ mà bản thân mình am hiểu đi so sánh với sở đoản của anh ba. Mẹ Triệu Trân Trân đã từng đề cập với cậu nhóc về vấn đề sở trường và sở đoản, chỉ là cậu nhóc nghe rồi cũng không để tâm đến.
Kiến Minh cười hi hi rồi dùng vai đụng Kiến Xương một cái, nói: “Anh ba, bức tranh này có thể tặng cho em được không?”
Kiến Xương có chút bất ngờ, cái này chẳng qua là bản phác thảo thằng nhóc tiện tay vẽ, ngày cả màu sắc cũng không có.
Nhưng thằng nhóc vẫn tốt tính gật đầu.
“Tam Bảo, Tứ Bảo, nhanh vào ăn cơm thôi!”
Hôm nay Triệu Trân Trân tăng ca, Vương Văn Quảng cũng không nấu cơm tối. Thứ nhất là bận cả ngày nên hơi mệt, thứ hai là buổi sáng anh chưa đi đến ngoại ô phía tây để mua đồ ăn, trong bếp chỉ có vài loại rau củ. Đối với anh, không có thịt thì không có động lực để nấu ăn, cho nên sau khi tan làm đã mua vài món ăn từ nhà ăn về, có cá hoa vàng nướng, thịt viên, còn có đậu phụ hầm.
Kiến Dân là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cậu bé đã nấu một nồi canh rong biển trứng gà, hấp màn thầu, còn trộn một đĩa dưa leo.
“Cha ơi, thịt viên này thơm thật đấy ạ!” Kiến Minh ngồi xuống cầm lấy đũa gắp ngay một viên thịt viên Tứ Hỉ, há miệng cắn một miếng lớn.
Vương Văn Quảng ngắm nhìn con trai út đang bắt chéo chân ngồi trên ghế ăn nhồm nhoàm dính hết dầu mỡ ra hai bên, rất giống hình ảnh của một chú mèo thèm ăn. Anh nhớ lúc anh lớn như thế này đã vô cùng chững chạc thận trọng rồi, món ăn ngon trên bàn dù nhiều cũng sẽ không mất hết hình tượng như Kiến Minh!
Anh dừng đũa chuẩn bị răn dạy vài câu, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy thôi bỏ đi.
Cách đây không lâu, anh đột nhiên bị bốn đứa con hợp lại tấn công, mặc dù sự thực chứng minh rằng anh bị oan, nhưng lời của vợ anh Triệu Trân Trân cũng rất có lý: Họ làm cha mẹ cũng không hoàn hảo một trăm phần trăm, cao nhất cũng chỉ là bảy tám mươi phần trăm, cho nên yêu cầu đối với đám trẻ cũng đừng quá khắt khe. Đứa con hoàn hảo một trăm điểm là không tồn tại, trên mức tiêu chuẩn là rất tốt rồi.
Hơn nữa so với những đứa trẻ nhà người khác thì bốn đứa trẻ nhà họ cũng đã coi như là rất tốt rồi.
Điểm này Vương Văn Quảng cũng thừa nhận. Do đó, anh tạm thời coi như là không nhìn thấy, lại cầm đũa lên tiếp tục ăn.
Trời còn chưa sáng, Lư Chí Vĩ đã mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy từ trong mơ. Anh ta từ trên giường đứng dậy rót một ly nước một hơi uống hết, sau khi nhanh chóng tắm rửa thì đi đến văn phòng.
Cách thời gian vào làm còn rất sớm, cả trụ sở thị chính đều rất yên tĩnh.
Lư Chí Vĩ mở khóa ngăn kéo, lấy bản báo cáo công tác đã viết xong từ hôm qua ra, chau mày xem lướt qua một lần nữa, rồi quyết định lật ngược vấn đề.
Mặc dù trong lòng đã có mạch suy nghĩ cơ bản, tuy nhiên sau khi chính thức hạ bút xuống viết thì hai trăm chữ mở đầu đã viết mấy lần đều không thể khiến anh ta hài lòng.
Vương Quế Sinh là một người chặt chẽ cẩn thận và tinh tế tỉ mỉ, nếu anh ta không thể viết một cách hợp logic mà chỉ đưa ra ý kiến của bản thân một cách đơn giản trực tiếp thì không thể xưng là báo cáo công tác được, mà phải gọi là cảm nhận bản thân thì đúng hơn.