Anh ta có chút bực dọc ném bản nháp viết dở vào sọt rác.
“Tiểu Lư đến sớm vậy à, cậu qua đây một chút!” Phó thị trưởng La thức dậy sớm, đi ngang qua văn phòng trợ lý nhìn thấy cửa khép hờ, đẩy ra nhìn một cái thì quả nhiên có người.
Lư Chí Vĩ vội vàng qua quýt cho tất cả các bản nháp vào ngăn kéo, rất nhanh khóa lại rồi đi ra khỏi phòng.
“Phó thị trưởng La, ngài tìm tôi có việc gì sao?”
Phó thị trưởng La cười híp mắt lấy ra một chồng văn kiện, dặn dò: “Đây là tài liệu bí thư Tôn cần dùng, tôi sợ bọn họ quên mất, lát nữa cậu đưa qua đó đi!”
Lư Chí Vĩ nhận lấy văn kiện trước rồi lại để lên cái tủ bên cạnh, cầm phích nước nóng lên pha cho phó thị trưởng La một ly trà.
Phó thị trưởng La chỉ vào cái ghế bên cạnh ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.
“Tiểu Lư, cậu đến Bình Thành làm việc cũng đã bốn tháng rồi phải không, cảm thấy thế nào?”
Lư Chí Vĩ mỉm cười với lãnh đạo, có chút xúc động nói: “Phó thị trưởng La, nói thật với ông, thu hoạch lần này của tôi quả thực quá lớn! Trước đây bất luận là ở tổ công tác hay là ở bộ tài chính, tôi đều được phân công quản lý công việc hành chính và hậu cần, ở cương vị này rất nhiều việc đều nằm ngoài tầm với. Nhưng sau khi đến Bình Thành lại nhận được rất nhiều lòng tin của lãnh đạo, có thể tham gia vào việc thảo luận và quyết định biện pháp của rất nhiều việc, đặc biệt là chuyến đi Thượng Hải mấy ngày trước. Nếu không phải phó thị trưởng La chỉ bảo, tôi thực sự không hiểu được ý nghĩa của nơi này. Sau khi trở về, tôi đã tự kiểm điểm sâu sắc bản thân mình, rồi lại kết hợp nội dung tiếp xúc đến trong công việc, tổng kết ra hai điểm sau đây: Điểm thứ nhất là tại sao mức sống người dân Bình Thành chúng ta rõ ràng là cao hơn cư dân những thành phố khác, điều này không thể tách rời khỏi sự chỉ dẫn đúng đắn của lãnh đạo thành phố. Điều thứ hai chính là bất luận là việc gì thì năng lực thực hành từ trên xuống dưới đều rất mạnh. Ví dụ, công trình sửa chữa đường xá trước đây, dự án lớn như thế thì kinh phí, thiết bị, nhân viên đều là vấn đề lớn. Nhưng dưới sự lãnh đạo của thị trưởng Trần thì không xảy ra một chút rắc rối nào, hơn nữa tốc độ hoàn thành của dự án rất tốt. Nhưng hai điểm này cũng có thể quy kết thành một điểm: Đó chính là kiến thức và đoàn kết. Làm bất cứ việc gì cũng đều phải tin vào tác dụng của khoa học, nhưng muốn thực hiện thành công bất cứ việc gì thì nhất thiết phải đoàn kết trên dưới lại với nhau.”
Phó thị trưởng La không tính là quá hài lòng với câu trả lời của anh ta, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
“Tiểu Lư, cậu vẫn còn rất trẻ, con đường sau này còn rất dài, dựa vào cơ chế vận hành điều tạm thông thường thì hai tháng nữa sẽ lại kết thúc. Nếu cậu muốn tìm hiểu về bộ phận hay nội dung nào thì có thể chuẩn bị báo với tôi một chút trước thời hạn!”
Lư Chí Vĩ lần này đến Bình Thành là có sự chuẩn bị chính thức, mặc dù bản kế hoạch chi tiết từng ngày trước đây chưa thể thực hiện, nhưng với tư cách là trợ lý của phó thị trưởng, anh ta vẫn có thể nhận được rất nhiều hỗ trợ cho công việc. Chỉ trong khoảng thời gian vài tháng ngắn ngủi, anh ta không chỉ đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bình Thành, mà còn đi đến mấy huyện phía dưới.
Càng đi sâu vào tìm hiểu tình hình của Bình Thành, anh ta càng không thể không khâm phục Trần Hữu Tùng.
Thế cuộc một năm gần đây mới tốt hơn một chút, trước đó trong tình hình quyết liệt như thế, anh ta vẫn có thể chịu được áp lực, nắm chắc Bình Thành trong tay không chịu các ảnh hưởng bên ngoài. Học sinh đi học, công nhân đi làm, nông dân làm ruộng, trật tự của toàn xã hội đều không bị làm xáo trộn.
Làm như thế rõ ràng là bất chấp mạo hiểm rất lớn, nếu không phải cục trưởng Từ bị anh ta thuyết phục, nếu không phải người kia đột nhiên qua đời, nếu không thì, Bình Thành bây giờ cũng khó giữ được sự yên bình.
Nói đi nói lại thì vận may của Trần Hữu Tùng thực sự là quá tốt.