Điểm này không phục cũng không được.
Lư Chí Vĩ do dự một chút rồi nói: “Phó thị trưởng La, quả thực là có một dự án mà tôi muốn tham gia vào một chút, chính là xưởng may số một mà phó tổng thư ký Triệu hiện đang chuẩn bị, nghe nói đã xây xong móng, chính thức bắt đầu thi công!”
Phó thị trưởng La vui vẻ gật đầu, nói: “Được, lát nữa trong cuộc họp tôi sẽ nói với thị trưởng Trần, cậu hãy giao công việc trong tay cho tiểu Thái, bảo cậu ta chịu trách nhiệm toàn bộ!”
Lư Chí Vĩ không ngờ lại thuận lợi như thế, nhanh chóng gật đầu.
Những người trẻ tuổi thật là có tinh thần hăng hái, Lưu Đức Minh đã thức liên tiếp suốt hai đêm để viết ra bản kế hoạch dự án kỹ càng tỉ mỉ. Anh ta đã phân tích chi tiết từ bố trí nhà xưởng đến phân bổ các phân xưởng, lại đến tuyển dụng và quản lí công nhân. Thêm cả việc sau khi bọn họ thiết lập dây chuyền sản xuất thì nên xác định vị trí trên thị trường như thế nào, vân vân.
Bản kế hoạch này có tới mười trang, ở mặt sau cùng của báo cáo còn vẽ mấy bức bản vẽ phác thảo đơn giản.
Ngay khi Triệu Trân Trân vào làm thì Lưu Đức Minh đã đưa cho cô bản báo cáo này.
“Phó tổng thư ký Triệu, trợ lý Lư bảo cô qua đó một chuyến, nói là có chuyện tìm cô!” Chị Giang vừa vào cửa thì đã nói to với cô.
Triệu Trân Trân đang nghiêm túc xem bản kế hoạch của xưởng may, nghe được là Lư Chí Vĩ tìm mình thì có chút không vui hỏi: “Anh ta tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Chị Giang lắc đầu, nói: “Trợ lý Lư không nói, tuy nhiên hình như cậu ta rất vội, cô mau đi đi!”
Phó tổng thư ký Triệu nhìn chị ta, cười thầm.
Lần này Lư Chí Vĩ đến Bình Thành làm việc, rất dễ nhận thấy là đã rút ra được bài học kinh nghiệm của lần trước, bắt đầu đi theo tuyến đường bình dân. Trong số nhiều các lãnh đạo cấp thành phố thì anh ta là trẻ nhất, vẻ ngoài cũng đẹp trai nhất, hơn nữa còn có xuất thân từ thủ đô. Điều quan trọng nhất là anh ta bây giờ không lạnh lùng một chút nào, mối quan hệ với hầu hết những người trong thị chính đều rất tốt, thường xuyên mỉm cười chủ động chào hỏi mọi người.
Chị Giang này xem ra trước đây có ấn tượng với Lư Chí Vĩ không tệ, bây giờ càng trở thành một người hâm mộ của anh ta rồi.
Triệu Trân Trân đóng bản báo cáo lại, uống thêm nửa ly trà mới đi ra khỏi văn phòng trong ánh mắt tha thiết chờ đợi của chị Giang.
“Trợ lý Lư tìm tôi có chuyện gì vậy?” Triệu Trân Trân đứng ở cửa, cách Lư Chí Vĩ chừng ba mét.
Lư Chí Vĩ dùng ánh mắt dò xét cẩn thận nhìn cô.
Triệu Trân Trân này rất kỳ lạ. Bây giờ nghĩ lại, mấy năm trước lúc anh ta đến Bình Thành lần đầu tiên, thái độ của cô đối với anh ta có chút bất thường, ngay cả bây giờ cũng là như thế, đó là một loại rất lạnh nhạt và xa cách. Lúc đi công tác ở Thượng Hải, có một hôm anh ta đưa phó thị trưởng La đi ăn ở một quán bánh bao nổi tiếng, đi cùng còn có Triệu Trân Trân. Tối hôm đó cô làm rất triệt để, cả quá trình mà chỉ nói chuyện với anh ta không quá ba câu.
Điều này khiến anh ta rất khó hiểu, không nhịn được mà mạnh dạn đoán, có lẽ những việc trong mơ đều đã từng xảy ra, nhưng có thể không phải là ở thế giới này. Hơn nữa rất có thể là Triệu Trân Trân cũng có những ký ức tương tự như thế, cho nên mới có thể trốn tránh anh ta như thế.
Nếu thực sự là như thế vậy thì anh ta có chút không phục.
Lư Chí Vĩ cười nói: “Là thế này, việc chuẩn bị xưởng may, phó thị trưởng La sợ một mình cô quá bận rộn cho nên bảo tôi hỗ trợ cho công việc của cô!”
Triệu Trân Trân nghe vậy thì nhịn không được lén lút đảo mắt khinh bỉ.
Nếu đã lấy danh nghĩa của phó thị trưởng La vậy thì không thể từ chối được, hơn nữa về cấp bậc thì Lư Chí Vĩ còn cao hơn cô một bậc.
Cô cười lấy lệ, nói: “Vậy thì tốt quá! Có trợ lý Lư giúp đỡ thì tôi có thể nhẹ nhõm nhiều rồi. Xưởng may bây giờ đã chính thức được duyệt, việc cần làm rất nhiều, buổi chiều tôi và xưởng trưởng Lưu phải đến viện thiết kế một chuyến, bản vẽ thiết kế của nhà xưởng có thể còn cần phải thay đổi một chút.