Nhưng như thế thì hiện trường thi công sẽ không có người giám sát. Thị trưởng Trần từng nói rồi, tất cả công trình thổ mộc đều phải có người giám sát, như vậy mới không dễ xảy ra sai sót, không biết trợ lý Lư có tiện không?”
Ý của Triệu Trân Trân đã thể hiện rất rõ ràng, chính là không hoan nghênh anh ta tham gia vào. Nếu là người biết điều một chút thì sẽ thuận miệng đáp ứng, nhưng Lư Chí Vĩ lại không phải là một người biết điều, anh ta cười nói: “Nếu đã như thế thì bây giờ tôi sẽ cử một người đi thay cho xưởng trưởng Lưu. Bảo anh ta đến tòa thị chính đi, ba người chúng ta gặp nhau một chút, mở một cuộc họp nhỏ!”
Triệu Trân Trân hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Không thể không nói, lúc Lư Chí Vĩ không nổi điên thì vẫn có năng lực làm việc nhất định. Anh ta xem lướt qua bản kế hoạch của Lưu Đức Minh, vậy mà còn có thể đưa ra vài ý kiến khá đúng trọng tâm. Anh ta không có đầy đủ kiến thức về chuyên ngành, nên phạm vi thảo luận chủ yếu là tuyển dụng và quản lý nhân sự.
Thời gian chớp mắt đã đến buổi trưa, Lư Chí Vĩ cười nói: “Xưởng trưởng Lưu, cùng nhau đến nhà ăn ăn một bữa nhé!”
Lưu Đức Minh không lập tức trả lời mà nhìn Triệu Trân Trân, cô cảm nhận được ánh mắt của anh ta cũng cười nói: “Đức Minh, đầu bếp nhà ăn của tòa thị chính cao hơn nhiều so với xưởng bông nhà nước chúng ta đó, tôi sẽ nhờ ông ấy nấu riêng cho cậu một đĩa tôm!” Lưu Đức Minh từ nhỏ đã vô cùng thích ăn tôm, những người quen biết anh ta đều biết việc này.
Lư Chí Vĩ vỗ vai Lưu Đức Minh một cái, rồi cười như không cười nhìn Triệu Trân Trân một cái: “Người anh em, thực là khéo, tôi cũng thích món này!”
Sau khi ăn cơm xong, ba người lại cùng nhau đạp xe đến viện thiết kế.
Mấy năm trước xe công vụ rất ít, tòa thị chính chỉ có hai chiếc xe buýt lớn và một chiếc xe van cũ nát, năm ngoái mới được thêm hai chiếc xe con. Thị trưởng Trần từng nói xe này không phải là xe riêng của ai cả, chỉ cần có việc gấp thì ai cũng có thể dùng.
Lư Chí Vĩ ở thủ đô đã quen với việc dùng xe khi ra ngoài, tư lệnh Lư mặc dù đã nghỉ hưu nhưng dù sao cấp bậc cũng vẫn còn đó, gọi một cuộc điện thoại hỏi xe vẫn rất thuận tiện. Do đó, ngay từ lúc đầu anh ta ra ngoài đều dùng xe con, bởi vì anh ta có thể tự mình lái xe cũng không cần tài xế. Nhưng sau khi đã dùng mấy lần mới phát hiện trợ lý Trương, người có cấp hành chính hoàn toàn giống anh ta, ngoại trừ ra ngoài cùng thị trưởng Trần thì chưa bao giờ dùng xe công vụ.
Sau đó thì anh ta đã rút được kinh nghiệm, mỗi khi cần ra ngoài thì sẽ mượn xe đạp của trợ lý Thái.
Về phần Triệu Trân Trân, cấp bậc của cô cũng có tư cách được dùng xe công vụ, nhưng cô cũng chưa từng dùng lần nào. Không có lý do gì khác, chỉ là cảm thấy những việc mình phụ trách đều không tính là việc gấp. Bây giờ phố lớn ngõ nhỏ ở Bình Thành đều được thi công vô cùng bằng phẳng, tốc độ đi xe đạp cũng rất nhanh.
Lư Chí Vĩ vốn dĩ là người nóng vội, lái xe jeep thì thích đua xe, đạp xe đạp ở Bình Thành cũng phi nhanh. Nhưng hôm nay anh ta cố ý giảm tốc độ, gần như là đạp xe đi song song với Triệu Trân Trân. Anh ta liếc nhìn cô, gương mặt thanh tú lúc này căng thẳng chăm chú, tựa hồ như đang rất cảnh giác.
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, cuối cùng nhịn không được mà hỏi: “Phó tổng thư ký Triệu, có một câu tôi muốn hỏi cô rất lâu rồi, cô có thành kiến gì với tôi phải không?”
Triệu Trân Trân hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Trợ lý Lư sao lại nói như vậy? Tôi đã làm việc ở xưởng bông nhà nước rất lâu trước đây, sau đó làm việc ở trường đại học, rồi sau đó đến cơ sở ở lại mấy năm, đến gần đây mới chuyển về đây. Cho nên trước đó hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với anh, vậy thì lấy đâu ra thành kiến?”
Lư Chí Vĩ sửng sốt, lời này của cô nói rất lạnh nhạt, hận không thể phủi sạch mối quan hệ đồng nghiệp giữa họ bây giờ.