Thái độ này rõ ràng đang tỏ ra là có thành kiến.
Mặc dù biết lúc này không phải là một thời cơ tốt, nhưng đã nói ra lời này thì Lư Chí Vĩ lại muốn hỏi thêm mấy câu, lại không ngờ Triệu Trân Trân đột nhiên giảm tốc độ, quay đầu nói: “Đức Minh, chủ tịch Lưu dạo này vẫn khỏe chứ?”
Lưu Đức Minh không dám làm phiền hai lãnh đạo cấp thành phố phía trước nên luôn yên lặng đi theo phía sau, nghe vậy thì nhanh chóng đạp lên trước mấy mét, trả lời: “Chị Trân Trân, cha em rất khỏe, hôm qua còn nhắc tới chị đó!”
Triệu Trân Trân vui vẻ cười, nói: “Nhắc đến tôi về điều gì vậy, có phải là muốn ăn móng giò heo kho tộ tôi nấu không?”
Chủ tịch Lưu thích uống rượu, món nhắm rượu yêu thích nhất là móng giò heo kho tộ.
Lưu Đức Minh ngại ngùng cười.
Triệu Trân Trân liếc nhìn Lư Chí Vĩ ở phía trước, dứt khoát lại giảm tốc độ một chút. Lưu Đức Minh hiển nhiên là đạp xe song song với cô, rất nhanh hai người tụt lại phía sau rất xa.
Lư Chí Vĩ rõ ràng ý thức được điểm này, có chút giận dỗi đạp xe đi rất nhanh. Lúc đi qua ngã ba thì có một chiếc xe ba bánh từ phía trong đi ra, bởi vì tốc độ của hai đều quá nhanh nên hai chiếc xe không tránh khỏi đụng vào nhau. Tuy nhiên, phản ứng của anh ta rất nhanh, lập tức dùng một lực mạnh trở tay, nhảy ra khỏi chiếc xe.
Người phụ nữ trung niên ở trên xe ba bánh thì không may mắn như thế, chị ta bị va chạm rất mạnh, trong nháy mắt ngã từ trên xe xuống đất, hơn nữa còn họa vô đơn chí, chân còn bị chiếc xe đạp ngã xuống đè lên.
Lúc Triệu Trân Trân và Lưu Đức Minh chạy đến thì người phụ nữ trung niên đã từ dưới đất đứng lên, nổi giận đùng đùng chỉ vào Lư Chí Vĩ nói: “Cậu đi xe kiểu gì vậy? Không nhìn thấy phía đối diện có người sao?”
Lư Chí Vĩ mặc dù đã nhảy khỏi xe nhưng cũng không phải là không bị gì, trong khoảnh khắc nhảy xuống thì vì cổ tay dùng lực quá mạnh nên có lẽ bị căng cơ, mơ hồ có chút đau đớn. Anh ta bất đắc dĩ cười nói: “Chị gái, quả thực tôi đạp xe hơi nhanh, nhưng tốc độ của chị cũng không chậm đó!”
Chị gái bị ngã kia cũng thừa nhận, nói: “Tôi không cố ý đạp nhanh như thế, mà là do phanh xe của tôi bị hỏng chưa kịp sửa!”
Bởi vì có Triệu Trân Trân ở đây nên Lư Chí Vĩ cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh ta không muốn lãng phí thời gian vào loại chuyện nhỏ này nên nói: “Chị gái, tôi bây giờ còn có việc, hay là thế này đi, tôi bồi thường cho chị mười tệ, chị tự đến bệnh viện khám xem thế nào nhé!”
Người phụ nữ trung niên sớm đã nhìn ra anh ta trông giống một cán bộ lớn, nên cũng nhanh chóng nói: “Được!”
Lư Chí Vĩ theo thói quen tìm chiếc cặp đựng giấy tờ, nhưng trên ghi-đông lại trống không, lúc này anh ta mới nhớ ra có lẽ là lúc đi hơi vội nên đã để quên ở văn phòng.
Lưu Đức Minh cũng muốn giúp đỡ, nhưng tiền lương mỗi tháng của anh ta đều phải đưa cho cha mình, bình thường tiền trong túi sẽ không vượt quá hai tệ, muốn giúp cũng không giúp được.
Chị gái kia thấy anh ta chậm chạp chưa lấy tiền ra thì có chút không vui nói: “Mặc dù hai chúng ta đều có trách nhiệm nhưng cậu không bị thương, nhưng tôi thì bị ngã, chân lại còn bị đè lên, phần chân đã bị sưng lên rất lớn. Nếu cậu không muốn bồi thường thì bây giờ chúng ta đến đồn công an tìm cảnh sát phân xử!”
Lư Chí Vĩ chau mày đang muốn nói thì Triệu Trân Trân lấy ra mười tệ từ trong túi đeo vai của mình đưa qua.
Kiến Dân và Kiến Quốc bây giờ đi giày rất nhanh hỏng, đặc biệt là Kiến Quốc. Số tiền này vốn dĩ cô định dùng để mua giày cho hai đứa con.
Lư Chí Vĩ cảm kích cười với cô, nói: “Phó tổng thư ký Triệu, cảm ơn nhiều, ngày mai tôi sẽ trả tiền lại cho cô ngay!”
Triệu Trân Trân lạnh nhạt cười một cái, cũng không nói thêm gì.
Nhân lúc thời tiết không lạnh không nóng, Vương Quế Sinh rất thích chạy ra ngoại ô thành phố vào cuối tuần. Có khi chỉ đơn giản là ngắm phong cảnh, có khi lại là thăm dò tình cảnh của dân, hơn nữa sẽ cố ý chọn những thôn vắng vẻ.