Nếu như không tận mắt nhìn thấy, ông ta rất khó mà tin rằng cách thủ đô chưa đến năm mươi km lại có thể có một nơi nghèo khổ như thế.
Hai năm nay mưa thuận gió hòa, dân làng không đến nổi đói khát nhưng cũng vỏn vẹn chỉ có thể lấp đầy bụng. Ngoài ra thì nhà cửa phòng ốc cũ nát, đường xá lầy lội, thậm chí rất nhiều người già và trẻ em không có quần áo che thân, quần áo của những người trẻ tuổi và trung niên cũng đều miếng vá này chồng lên miếng vá kia.
Hơn nữa loại hiện tượng này không phải chỉ ở một thôn.
Ngoại ô thủ đô cũng như thế, tình hình các tỉnh và thành phố khác cũng có thể hình dung ra.
Vương Quế Sinh vì thế mà đã viết một tài liệu báo cáo chi tiết, nhưng lần này không phải là đọc trong cuộc họp công khai, mà lại đưa cho người mà ông ta đã chọn trước đó. Suy cho cùng mở cửa kinh tế thuộc về vấn đề của chính sách, đường lối cơ bản và hoàn toàn khác với tính chất bãi bỏ của tổ công tác.
Ông ta thấp thỏm không yên chờ đợi rất nhiều ngày, cuối cùng cũng đã nhận được tin tốt lành như ông ta mong muốn.
Trong cuộc họp toàn quốc cuối tháng mười, đề xuất này của ông ta được đưa ra thảo luận công khai, kết quả cuối cùng là được thông qua với lợi thế ít ỏi.
Vì thế ông ta còn nhận được lời khen ngợi.
Nhưng tham vọng của con người là vô tận, Vương Quế Sinh cảm thấy bản thân nên thu tay lại, hơn nữa ông ta đã nhận được ám chỉ rõ ràng rằng trước nhiệm kì sau nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì chức vị của ông ta sẽ lại tăng lên một bậc. Nhưng không biết vì sao, tâm tư của ông ta lại không ổn định.
Ông ta đã dự tính vô số lần, nếu đã đưa ra phương án kia thì rốt cuộc điều gì đang chờ đợi ông ta?
Sáng hôm sau, Triệu Trân Trân vừa đến văn phòng thì Lư Chí Vĩ đã đến trả lại tiền.
“Trợ lý Lư đến rồi, lãnh đạo có chỉ thị gì không?”
Chị Giang ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhanh nhẹn pha một tách trà rồi bưng đến.
Lư Chí Vĩ cười với chị ta, mở ra túi xách trong tay ra rồi nói: “Chị Giang, đây là bánh mà sáng nay tôi đi chợ mua, cũng khá là ngon, chị chia ra cho mọi người cùng nếm thử nhé!”
Lúc này chị Giang kích động muốn ngất rồi, từ lúc chị ta đi làm đã từng làm việc với rất nhiều lãnh đạo, nhưng chưa từng có lãnh đạo thành phố nào chu đáo như vậy. Trợ lý Lư không chỉ đẹp trai, mà còn tốt như vậy! Chị ta lập tức đáp lời rồi chia cho mỗi người hai miếng bánh đậu xanh, còn lại năm miếng đều để lại cho mình.
Sáng nay chị ta dậy muộn không kịp ăn sáng, ăn năm miếng bánh đậu xanh cộng thêm một chén trà là cũng tạm lót dạ được rồi.
Đây sẽ là bữa sáng ngon nhất mà chị ta từng ăn!
Lư Chí Vĩ chào hỏi mọi người, hơn nữa còn nói chuyện phiếm vài câu trước khi đến chỗ Triệu Trân Trân, nói: “Phó tổng thư ký Triệu, chuyện ngày hôm qua may nhờ có cô, cảm ơn cô rất nhiều!” Nói rồi anh ta lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, đặt xuống rồi quay người bước đi.
Ban thư ký của họ chỉ có tổng thư ký Phí có một văn phòng riêng, Triệu Trân Trân và cấp dưới cùng ngồi một văn phòng lớn, có điều chỗ ngồi của cô bên cửa sổ. Hơn nữa còn dùng một chiếc tủ đựng hồ sơ ngăn cách người bên cạnh, nên đã chặn một phần tầm nhìn. Nhân lúc chưa ai nhìn thấy Triệu Trân Trân cau mày cất chiếc hộp vào ngăn kéo.
Là một đồng chí nữ, cô rất chú ý đến hình ảnh của mình trong đơn vị và giữ khoảng cách nhất định với bất kỳ đồng chí nam nào, Lư Chí Vĩ làm như vậy khiến cô có chút tức giận.
Nhưng cô không thể nổi giận ngay tại chỗ cho dù cô có tức giận đến mấy đi nữa.
Vào buổi tối sau giờ làm việc, đồng nghiệp đã về hết, Triệu Trân Trân vẫn đang dựa vào bàn cẩn thận viết một bản thảo.
Tháng sau thị trưởng Trần sẽ đến Bắc Kinh tham gia một cuộc họp rất quan trọng, vì người tham gia nhiều nên thời gian phát biểu của anh ta chỉ khoảng năm phút, dài nhất không quá mười phút.