Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 765 - Chương 765:

Chương 765:

Trong thời gian ngắn này, phải nói rõ ràng tình hình ở Bình Thành, nên yêu cầu của bản thảo đương nhiên là rất cao.

Bởi vì nội dung liên quan tương đối lớn, Triệu Trân Trân đã dành nhiều ngày chỉ để kiểm tra tư liệu.

Tuy nhiên dù có như vậy, bản thảo đầu tiên vẫn không làm cô hài lòng, hiện cô đang viết bản thảo thứ hai.

“Phó tổng thư ký Triệu, sao còn chưa tan làm vậy?”

Sau giờ làm việc Lư Chí Vĩ cố ý đi vòng qua phòng thư ký, thấy cửa văn phòng khép hờ, anh ta nhẹ nhàng đẩy nó ra bước vào.

Khi viết bản thảo Triệu Trân Trân luôn rất tập trung, đột nhiên có người gọi cô làm cô giật mình, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt tươi cười của Lư Chí Vĩ.

Cô khẽ cau mày, kéo ngăn kéo lấy chiếc hộp nhỏ đựng chuỗi hạt ngọc trai ra, lạnh lùng nói: “Trợ lý Lư, cái này tôi không nhận được, xin anh nhận về đi!”

Lư Chí Vĩ cười cười, dứt khoát đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.

Dường như anh ta dùng ánh mắt thèm muốn nhìn cô chằm chằm, đường nét khuôn mặt tinh tế vô cùng xinh đẹp, mái tóc ngắn bồng bềnh hơi cong toát lên một chút mị hoặc khó nhận ra. Tuy rằng biểu cảm của cô lạnh lùng dị thường, nhưng càng nhìn lại càng động lòng người.

Thậm chí làm cho người ta quên đi hết thảy.

“Phó tổng thư ký Triệu, đồ tôi đã tặng trước giờ không bao giờ lấy lại, nếu cô không muốn vậy thì vứt đi!” Lư Chí Vĩ nhếch khóe miệng, nói với vẻ hơi tự mãn.

Triệu Trân Trân cười không thành tiếng.

Có một số người thực sự không thay đổi chút nào, có một số thứ hoàn toàn giống hệt nhau.

Ở kiếp trước, sau khi trở về từ một chuyến thăm nông trường, cô nhận ra rằng người chồng luôn bảo vệ cô đã không thể giúp đỡ cô được nữa. Mấy đứa trẻ đã bị nhà chồng cướp đi. Lúc đó cô tuyệt vọng đến mức suýt chút nữa không thể sống nổi thì Lư Chí Vĩ xuất hiện như một tia sáng, không chỉ sẵn lòng lắng nghe tâm sự của cô mà còn thường xuyên tặng cho cô nhiều thứ.

Ban đầu chỉ là một bịch kẹo sữa hay bánh, sau đó những thứ gửi đến ngày càng đắt đỏ, cho đến một lần cô nhận được một chiếc vòng ngọc trai.

Lúc đó cô cũng nói không nhận, Lục Chí Vĩ cũng nói nếu không nhận thì vứt đi.

Khi đó, cô lập tức sợ hãi, nhưng bây giờ thì sẽ không như vậy.

Triệu Trân Trân cầm lấy sợi dây chuyền trong tay nhìn ngắm nó, cười nói: “Thật đáng tiếc sợi dây chuyền đẹp như vậy mà phải vứt đi. Hay là thế này, tôi thay trợ lý Lư gửi nó đến Bắc Kinh, vợ của trợ lý Lư đang làm việc ở bệnh viện quân y phải không?”

Sắc mặt Lư Chí Vĩ đột nhiên thay đổi.

Chuyện kết hôn của anh ta không phải là bí mật gì, nhưng sau khi đến Bình Thành cũng không hề có ý công khai, thường thì người ta sẽ không hỏi loại vấn đề riêng tư này. Nghiêm túc nghĩ lại thì chỉ có thị trưởng Trần biết chuyện này, anh ta biết Trần Hữu Tùng rất coi trọng Triệu Trân Trân, nhưng ông ta là một người cuồng công việc. Hai người không có bất kỳ tình bạn riêng tư, chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đặc biệt bình thường.

Không có khả năng là thị trưởng Trần nói cho Triệu Trân Trân biết, Triệu Trân Trân cũng không thể hỏi.

Lúc này, Lư Chí Vĩ chợt nhớ ra thân phận khác của Triệu Trân Trân: Cô là cháu dâu của lãnh đạo Vương Quế Sinh của anh ta.

Anh ta bước lên cầm lấy chiếc hộp nhỏ, có chút lúng túng cười nói: “Phó tổng thư ký Triệu, thật xin lỗi, tôi vừa định nói là sáng nay vội vàng nên cầm nhầm đồ! Đã mang đến hoang mang và hiểu lầm cho cô, mong cô thông cảm cho tôi!”

Anh ta nói rồi cúi đầu chắp tay hình chữ thập.

Triệu Trân Trân không muốn nhìn thấy bộ dạng vô sỉ này của anh ta, quay đầu qua nói: “Trợ lý Lư, tôi không biết là anh đã cầm nhầm hay là có lý do nào khác, tôi không quan tâm đến những điều này. Nhưng tôi phải cảnh cáo anh, chuyện như vậy nếu còn có lần thứ hai, tôi nhất định sẽ kiện đến thị trưởng Trần. Anh là cán bộ nhà nước, thay vì làm việc đàng hoàng lại lợi dụng chức vụ để quấy rối đồng nghiệp nữ, chuyện như vậy mà lộ ra ngoài tôi đoán không ai có thể bảo vệ anh, phải không?”

Bình Luận (0)
Comment