Lúc này Lư Chí Vĩ đã toát mồ hôi lạnh, lời nói của cô càng khiến anh ta lo lắng hơn, trong lòng hối hận đến xanh ruột, anh ta cố nặn ra một nụ cười nói: “Nếu thư ký Triệu đang bận, vậy vấn đề của xưởng may ngày mai chúng ta hãy thảo luận, tôi đi trước!”
Triệu Trân Trân liếc nhìn chiếc cặp công văn anh ta đang cầm, tốt bụng nhắc nhở anh ta: “Trợ lý Lư, có thể trả lại tiền cho tôi rồi chứ?”
Nếu cô biết làm người tốt có thể rước lấy rắc rối thì hôm qua cô nên khoanh tay đứng nhìn mới đúng.
Lư Chí Vĩ vội vàng lấy mười tệ từ trong túi ra trả lại cho cô.
Triệu Trân Trân thở dài một hơi, bị anh ta làm phiền một hồi, vốn dĩ cô đã sắp xếp xong suy nghĩ của mình nhưng viết cũng không thể viết ra được nữa. Hết cách đành phải tìm một tờ giấy khác, lần lượt viết xuống vài điểm quan trọng hơn để tránh cho ngày hôm sau sẽ bỏ sót, rồi đơn giản thu dọn một chút xách túi tan làm.
Về đến nhà, Vương Văn Quảng vẫn chưa trở về, nhưng bốn đứa trẻ cũng không lười biếng. Kiến Dân và Kiến Xương đang nấu ăn, một đứa thái rau một đứa nhóm lửa, phối hợp rất ăn ý với nhau. Kiến Quốc đang quét sân, ngay cả Kiến Minh cũng không nhàn rỗi, đang ngồi trên ghế nhỏ nghiêm túc giặt quần áo.
Thấy mẹ trở về, Kiến Minh vươn hai bàn tay đầy xà phòng ra, là người đầu tiên chạy tới nói: “Mẹ ơi! Con giặt quần áo cho mẹ này!”
Triệu Trân Trân nhìn chiếc áo sơ mi trắng trong chậu, là của cô, còn có một chiếc áo hoa đã được giặt sạch, cũng là của cô.
Cô xoa đầu Kiến Minh nói: “Tứ Bảo thật giỏi, mẹ cảm ơn con trai.”
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên bọn trẻ giặt quần áo cho cô, trước đó cả Kiến Dân và Kiến Xương đều đã làm rồi.
Kiến Xương nghe thấy tiếng mẹ cũng từ trong bếp đi ra, bên phải mặt của thằng nhóc dính một mảng nhọ nồi lớn, nhìn dáng vẻ có chút buồn cười. Thằng nhóc vui vẻ nói: “Mẹ ơi, anh cả và con sắp nấu bữa tối xong rồi, chúng con nấu thịt heo xào cần tây và cà chua chiên trứng, cháo gạo kê cũng đã nấu xong rồi. Anh cả đang thái cải thảo trộn với tàu hũ ky!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Tốt quá rồi, vừa lúc mẹ cũng đói bụng, cả bốn đứa đều rất có giỏi, mẹ phải khen ngợi!”
Kiến Quốc quét sân xong, cất chổi vào trong góc, cũng đi tới hỏi: “Mẹ, chúng con làm việc tốt, mẹ sẽ có phần thưởng không ạ?”
Cô mỉm cười hỏi: “Nhị Bảo, gần đây con lại muốn mua thứ gì à?”
Vương Kiến Quốc sững sờ, do dự vài giây rồi nói: “Mẹ ơi! Đội bóng rổ của chúng con thường đến công viên chơi bóng. Ở đó có một hàng rào bóng, nhưng nó đã cũ lắm rồi, hai ngày trước đã bị nứt ra, cái kệ dưới đất cũng hỏng rồi. Diệp Trình nói cậu ấy biết một chú có thể giúp làm, nhưng vật liệu cộng với tiền công là mười tệ cơ!”
Triệu Trân Trân mỉm cười hỏi thằng bé: “Nhóm chơi bóng của các con có khoảng mười bạn đúng không?”
Kiến Quốc gật đầu.
Triệu Trân Trân tiếp tục: “Nếu chia đều mười tệ thì một người cần một tệ, một tệ mà con cũng không có sao?”
Vương Kiến Quốc sững người, hội của thằng bé có tổng cộng mười hai người chơi bóng rổ với nhau, thằng bé và Diệp Trình là đội trưởng. Vốn dĩ hai người đã thảo luận xong rồi, mỗi người bỏ ra năm tệ là đủ. Nhưng lúc này thằng bé cảm thấy mẹ mình nói cũng có lý, gật đầu nói: “Có, con có một tệ hai hào!”
Triệu Trân Trân mỉm cười với thằng bé rồi đi vào bếp.
Vương Văn Quảng về nhà vào giờ ăn, cả nhà đang ăn thì Chu Thục Bình mang theo một giỏ bánh đến.
“Thím à, thím chưa ăn cơm đúng không, ngồi xuống cùng nhau ăn đi!” Triệu Trân Trân đứng dậy đến phòng bếp lấy một bộ bát đũa.
Chu Thục Bình cười nói: “Trân Trân đừng lấy, chú của cháu không có ở nhà, thím và Lập Chí đã ăn ở nhà ăn rồi!”
Chu Thục Bình là một người không chịu nhàn rỗi, lần trước lúc nghe Kiến Quốc nói bánh do mình làm rất được yêu thích, ở chợ được bán với giá một tệ một miếng nửa cân thì thím đã có ý rồi. Quả thật nhà thím không thiếu tiền, lương của thím và Triệu Thanh Sơn mỗi tháng cộng lại cũng hơn một trăm tệ. Con gái lớn đã lập gia đình, con gái thứ hai đã tốt nghiệp đi làm. Ngay cả cậu út Triệu Lập Chí cũng đã học năm thứ hai tại đại học Bình Thành.