Có thể nói, bây giờ cuộc sống của thím rất thoải mái, nhưng ai lại chê tiền nhiều tiền dư đâu chứ? Lúc đó thím đã có ý rồi, nhưng vì con gái lớn sắp sinh nên không thể làm được. Tháng trước Linh Ngọc đã hết ở cữ, hơn nữa cháu trai mập mạp có ông bà nội giúp chăm sóc, cuối cùng thím cũng có thể bắt tay vào làm rồi.
Trước tiên Chu Thục Bình đi chợ vài lần, mua bánh của người khác về nếm thử, thấy mùi vị không ngon lắm. Thím vẫn lo lắng khẩu vị của mình có vấn đề nên đặt biệt nhờ hàng xóm giúp mình nếm thử, họ đều nói không ngon bằng bánh thím làm, lúc này thím mới yên tâm. Hôm đó làm một rổ bánh đậu to, hôm sau gánh ra chợ bán, chỉ trong một tiếng đồng hồ đã bán hết sạch.
Bán nhanh như vậy là vì hai lý do, thứ nhất mùi vị quả thực rất ngon, nhân đậu thím làm đều được bọc vỏ cẩn thận, sau đó cho thêm đường rồi dùng mỡ lợn chiên trong chảo. Vừa thơm vừa ngọt, điều thứ hai cũng rất quan trọng, thím sợ bán không được nên bán giá rất rẻ, nửa cân mà chỉ có giá tám hào.
Cho dù là bán tám hào thì tiền lãi cũng rất khả quan, thím tính toán kỹ lưỡng chi phí nguyên liệu, nửa cân bánh đậu cũng lãi được khoảng ba hào.
Sau lần đầu buôn bán thuận lợi, cứ cuối tuần thím lại ra chợ bán bánh. Đã có kinh nghiệm lần đầu nên mỗi lần đi thím phải làm đầy hai giỏ lớn.
Sau bữa tối, để mấy đứa nhỏ sang phòng bên cạnh, Triệu Trân Trân với bà mới ngồi nói chuyện phiếm.
“Kiếm được mười tệ trong một ngày cơ ạ?”
Chu Thục Bình kích động gật đầu nói: “Đúng đấy, ôi, Trân Trân cháu chưa thấy đó thôi, bây giờ thị trường rất náo nhiệt lắm cái gì cũng bán được, chỉ cần có tiền thì muốn mua gì cũng được!”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Thật ra cách đây không lâu cô cùng thị trưởng Trần và trợ lý Trương có tới chợ buổi sáng, đúng là rất náo nhiệt, nhưng nơi này rất chật hẹp, đường ven sông không quá rộng. Hai bên bày đủ loại quầy hàng nhỏ, con đường cho người đi ở giữa trở nên chật hẹp, cộng thêm người qua lại đông đúc càng làm đường chật chội hơn.
Tuy cấp trên chưa ban hàng chính sách xuống, nhưng thị trưởng Trần đã dặn dò trợ lý Trương hoàn thành quy hoạch. Cách bờ sông không xa có một mảnh đất hoang có diện tích không nhỏ, thích hợp làm chợ nông sản, hơn nữa cũng không phải chiếm dụng lòng lề đường để hoạt động. Không chỉ có chợ nông sản, bến tàu ở phía đông ngoại ô cũng đã chọn được một địa điểm tốt. Chỉ cần chờ văn bản ban hành xuống là có thể xây dựng một chợ hải sản.
Nhưng cô không ngờ bán bánh đậu lại kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu ngày nào cũng đi, vậy sẽ kiếm được ba trăm tệ một tháng, gần gấp ba lần lương của cô!
Xem ra hồi sinh nền kinh tế thực sự rất cần thiết.
Cô cười nói: “Thím à, thím làm bánh kiếm được nhiều như vậy sao thím không dạy cháu, chúng ta cùng đi!”
Chu Thục Bình lườm cô một cái rồi nói: “Đừng hù thím, bây giờ cháu đang làm việc lớn, sao có công sức để học làm bánh chứ?”
Ngoài phòng, Kiến Quốc đã áp tai vào tường nghe được một lúc, lúc nghe thấy câu này thằng bé lấy hết can đảm đi vào trong, nói: “Bà ơi, hay là bà dạy cháu làm bánh đi. Cháu học rất nhanh, hơn nữa sau này cháu sẽ chia một nửa số tiền cháu kiếm được cho bà!” Nói xong, cậu bé nhìn mẹ chăm chú và nói: “Mẹ! Con hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của con, chỉ đi chợ vào chủ nhật để bán hàng, như vậy có được không ạ?”
Triệu Trân Trân đỡ trán, từ nhỏ cô đã trải qua một cuộc sống khó khăn, vì vậy có một khoảng thời gian cô đã từng rất thích kiếm tiền. Nhưng Kiến Quốc khác với cô, từ nhỏ thằng bé đã có ăn ngon uống đủ, ngay cả những năm tháng ở huyện Huệ An, điều kiện cũng tốt hơn nhiều so với gia đình bình thường. Nhưng cô không biết tại sao mà đứa trẻ này lại quan tâm đến việc kiếm tiền như vậy?
Cô rất kiên quyết từ chối: “Nhị Bảo à, bây giờ con còn nhỏ, còn chưa tốt nghiệp cấp 2, bây giờ nhiệm vụ chính là học, nếu thiếu tiền chỉ cần có lý do chính đáng hợp lý, mẹ sẽ hỗ trợ con!”