Vương Kiến Quốc rất thất vọng cúi đầu, nhưng vẫn không cam tâm nói: “Mẹ, mẹ và cha đều bận đi làm, con và các anh em trai đều thích ăn quà vặt, cửa hàng thực phẩm phụ bán vừa đắt vừa không ngon, cũng không thể quấy rầy bà. Cuối tuần con làm bài xong, đi theo bà học có được không ạ? Học xong rồi không đem ra chợ bán mà chỉ cho nhà mình ăn thôi, được không ạ?”
Triệu Trân Trân hé môi cười, nói: “Nhị Bảo! Chuyện này không thể bàn bạc nữa, sau này con đừng nhắc nữa.”
Kiến Quốc chỉ có thể cúi đầu bỏ đi.
Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp quyết tâm của một đứa trẻ. Vì để cha mẹ đồng ý, mỗi ngày Kiến Quốc đã thể hiện có thể nói là hoàn hảo.
Buổi sáng hơn 6 giờ đã dậy sớm dọn dẹp nhà vệ sinh nhà sửa. Ở trường cũng rất nghiêm túc chịu khó, ngày nào có bài tập một là làm xong trước khi tan học, nếu không về đến nhà đều đầu tiên là hoàn thành bài tập. Nếu Vương Văn Quảng ở nhà, thằng bé sẽ chủ động nhờ cha phụ đạo bài trên lớp, nếu cha không có nhà, thằng bé cũng sẽ tự chuẩn bị những gì mình sẽ học vào ngày mai.
Trong kỳ thi giữa kỳ vào đầu tháng mười một, Vương Kiến Quốc một lần nữa đứng đầu lớp và hơn người đứng thứ hai khoảng hai mươi điểm.
Mặc dù mới học lớp 9 nhưng thành tích này đã rất khá, cũng không kém xa so với Kiến Dân.
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân đều tỏ ra rất hài lòng, đặc biệt là Vương Văn Quảng.
“Nhị Bảo, ngay cả khi đạt điểm cao con cũng không được kiêu ngạo buông thả, con phải cố gắng hơn nữa nếu muốn giữ vững thành tích này! Cha đã hứa với các con rằng nếu thi tốt sẽ có phần thưởng, con muốn cái gì nào?”
Vương Kiến Quốc lắc đầu nói: “Cha, con không muốn gì cả, chỉ có một yêu cầu, con muốn học cách làm bánh từ bà thím!”
Vương Kiến Quốc đã nhắc đến chuyện này nhiều lần rồi. Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân nhìn nhau, nói: “Nhị Bảo, con có thể nói cho cha biết tại sao con muốn học làm bánh không?”
Vương Kiến Quốc đã sớm đoán trước được câu hỏi như vậy, thằng bé nói một cách hợp lý: “Cha, vì nhà chúng ta không ai biết làm bánh nên con mới muốn học làm!” Dừng một chút, thằng bé giải thích: “Cha mẹ biết nấu ăn, anh cả cũng biết, em ba biết giặt quần áo, con biết quét dọn, em tư biết lau bàn, nhưng đều không biết làm bánh!”
Lý do này xem ra cũng miễng cưỡng vừa đủ chính đáng, nhớ tới khi còn nhỏ, mẹ anh Tào Lệ Quyên cũng dạy anh làm bánh ngọt, nhưng đối với việc này anh không quá có hứng thú, học vài lần thì không muốn học nữa.
Kinh nghiệm được rút ra sau khi trải qua giai đoạn thực hành này, bọn trẻ sẽ tốn một chút thời gian để làm việc nhà, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến kết quả học tập của chúng, yêu cầu này của Kiến Quốc cũng không quá quá đáng.
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của chồng, Triệu Trân Trân đang định nói thì Vương Văn Quảng đã mỉm cười với cô, anh vươn một cánh tay ôm lấy vai cô và nói: “Nhị Bảo, cha đồng ý với yêu cầu của con, nhưng nếu con bị phát hiện có làm bánh lén lút đem đi bán, sẽ bị phạt thế nào?”
Vương Kiến Quốc chột dạ cúi đầu không nói.
Lúc này Kiến Minh xen vào nói: “Cha, nếu như anh hai bị phát hiện bán bánh, thì phạt anh ấy mỗi ngày đều làm bánh cho chúng ta ăn, ngày nào cũng không trùng lặp, được không ạ?”
Kiến Quốc lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn em tư, dùng khẩu hình nhả ra ba chữ: Rm được lắm.
Đương nhiên Kiến Minh hiểu rõ, mặc dù có chút sợ hãi nhưng nghĩ đến cha mẹ làm chỗ dựa, nhóc con ưỡn ưỡn ngực nhỏ, cảm thấy không cần phải sợ hãi.
Vương Văn Quang cười nói: “Kiến nghị này của Kiến Minh rất được, Kiến Quốc con nhớ kỹ nha.”
Vương Kiến Quốc rất nghiêm túc gật đầu.
Vào giữa tháng mười một, thị chính nhận được một văn bản chính thức từ cấp trên. Để vực dậy nền kinh tế, xây dựng chủ nghĩa xã hội tốt hơn và thực hiện mục tiêu bốn hiện đại hóa càng sớm càng tốt. Từ điều kiện thực tế của đất nước, đã quyết định tự do hóa hoàn toàn việc mua bán các sản phẩm phụ. Các thành viên của công xã, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của đội sản xuất có thể tự do mua bán các sản phẩm phụ nông. Ngoài ra, chỉ cần với tiền đề không tổn hại đến lợi ích quốc gia và tập thể, cũng có thể tự do mua và bán bất kỳ mặt hàng nào.