Công việc của xưởng bông nhà nước vẫn diễn ra hàng ngày như bình thường. Hàng nghìn công nhân vẫn miệt mài làm việc, mỗi ngày đều có vật tư liên tục đưa vào công xưởng, cũng có từng xe vải vóc mới tinh được kéo ra, rất nhanh được bày lên kệ hàng các cửa hàng bách hóa.
Chỉ là Phòng Tiêu thụ lại đổi trưởng phòng, lần này cuối cùng là Từ Chấn Sơn. Tên nhóc này cuối cùng cũng được như ý nguyện, mỗi ngày như có tinh lực dồi dào khiến cho Phòng Tiêu thụ có sức sống hẳn lên.
Phòng Thu mua cũng đổi trưởng phòng, Đường Cảnh Phong được điều đến công xưởng nhựa của Bình Thành.
Ngoài những chuyện này ra tất cả đều bình thường dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng Triệu Trân Trân rất nhạy cảm quan sát được, bốn người lãnh đạo cao nhất của công xưởng gần đây rất ít cười, thậm chí lúc Triệu Trân Trân báo cáo công việc cho Tạ Trường Xuân đều cảm nhận được một loại áp suất thấp.
Thực ra cô không biết, hiện tại mấy người lãnh đạo lớn của Ủy ban Kinh tế thương mại đã cãi nhau bảy tám ngày rồi. Mặc dù vụ án lừa gạt của công ty Deke còn chưa điều tra rõ ràng nhưng dưới sự lãnh đạo của Tạ Trường Xuân, xưởng bông nhà nước đã tổn thất hơn hai triệu tệ tài sản nhà nước, đây là sự thật không có gì để tranh cãi.
Phó trưởng ban Hoàng luôn không ưa Tạ Trường Xuân, ông ta cho rằng chuyện này là do Tạ Trường Xuân không có năng lực lãnh đạo nên lập tức cách chức ông ta. Cũng không chỉ có Tạ Trường Xuân, tốt nhất là cũng đổi hết toàn bộ ban lãnh đạo của xưởng bông nhà nước. Một phó trưởng ban Trương khác thì lại có ý kiến khác, nói là cho dù là người tài giỏi đến đâu đi nữa thì làm việc cũng sẽ mắc sai lầm, nếu như vừa phạm lỗi đã cách chức sẽ làm lạnh lòng rất nhiều đồng chí lâu năm.
Đặc biệt là đồng chí tốt như Tạ Trường Xuân, có thể nói không có anh ta thì sẽ không có xưởng bông nhà nước bây giờ.
Bằng không thì ai còn dám tận tâm tận lực làm việc chứ?
Tạ Trường Xuân vội vàng xem xong báo cáo công việc Triệu Trân Trân đưa đến, theo thường lệ khen công tác công đoàn của công xưởng, sau đó lấy ra một văn kiện đã ký, vẻ mặt ôn hòa nói: “Đồng chí Triệu Trân Trân, công xưởng đã phê chuẩn đơn xin nghỉ hưu của Chủ tịch Công đoàn. Bắt đầu từ hôm nay cô chính là Chủ tịch Công đoàn của chúng ta nhất định phải làm cho tốt!”
Triệu Trân Trân cực kỳ vui mừng, cô mong ngày này đã lâu!
Tuy rằng chủ tịch cũ luôn ở nhà dưỡng bệnh, công việc của Công đoàn thực tế đều do Triệu Trân Trân làm chủ. Nhưng cô cũng chỉ là phó chủ tịch, còn không được coi là danh chính ngôn thuận. Hiện tại cuối cùng đã bỏ đi được chữ “phó” này, một số chuyện theo đó cũng trở nên thuận lợi hơn.
Triệu Trân Trân bày tỏ quyết tâm sẽ làm việc chăm chỉ với xưởng trưởng Tạ một phen, cô cầm văn kiện vui vẻ quay trở về. Trời tháng chín mà vẫn nóng nực như vậy, khu vực xưởng còn chưa được phủ xanh. Những cây sồi thưa thớt ở hai bên đường, đều vì phơi dưới trời nắng nóng mà trở nên héo úa.
Cô vui vẻ đi dưới ánh nắng chói chang mà không hề cảm thấy bị cháy nắng. Lúc ngoặt vào lối rẽ thì tình cờ gặp Chủ nhiệm Tùy.
Mấy ngày nay Chủ nhiệm Tùy là người thay đổi nhiều nhất, đương nhiên anh ta vẫn rất nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc của mình. Sau khi kết thúc công việc hàng ngày ở văn phòng xưởng, anh ta luôn dành thời gian đến thăm xưởng, thỉnh thoảng còn nói chuyện với chủ nhiệm phân xưởng, đôi khi thì nói chuyện với công nhân một lúc. Nếu lúc đi thăm xưởng gặp phải máy móc có một chút vấn đề, anh ta sẽ tiện tay sửa ngay mà không cần phải đợi thợ bảo trì trong xưởng tới sửa chữa.
Nhưng ngoài những chuyện này ra thì mọi thứ lại khác, Chủ nhiệm Tùy sẽ không đùa giỡn với đồng nghiệp trong văn phòng như trước nữa, anh ta cũng rất ít khi nhắc đến cuộc sống tân hôn của mình.