Hai tuần trước Chủ nhiệm Tùy và Thẩm Lỵ Lỵ đã tổ chức một đám cưới đơn giản.
Bất cứ khi nào có thời gian, anh ta đều sẽ nhốt mình trong phòng thí nghiệm của xưởng không ra ngoài.
Phòng thí nghiệm của Xưởng bông nhà nước có quy mô rất nhỏ, thiết bị cũng không quá đầy đủ, chỉ có hai nhân viên phòng thí nghiệm trực ban. Nguyên liệu và vải trong xưởng phải là một lô lớn thì mới cần làm thực nghiệm giám định, vì vậy công việc hàng ngày rất nhàn rỗi.
“Chủ nhiệm Tùy lại tới phòng thí nghiệm sao?”
Chủ nhiệm Tùy gượng cười với Triệu Trân Trân, hôm qua anh ta đã nhìn thấy thư bổ nhiệm trong xưởng, bèn nói: “Chúc mừng Chủ tịch Triệu!”
Triệu Trân Trân mím môi cười, rất khiêm tốn nói: “Sau này công việc trong Công đoàn vẫn cần Chủ nhiệm Tùy hỗ trợ nhiều. Tết Trung thu sắp đến rồi, sau đó mấy ngày lại là Quốc khánh. Nhưng tiếp đó còn có chuyện quan trọng hơn. Ngày mười lăm tháng mười là ngày kỷ niệm mười năm thành lập Xưởng bông quốc gia của chúng ta. Ngoài việc tổ chức một buổi tối văn nghệ, Công đoàn chúng ta còn dàn dựng một vở kịch mới, nhưng nhân lực quá ít, cần phải điều động một số công nhân từ phân xưởng tới!”
Thực ra mấy chuyện này đều đã được Triệu Trân Trân viết rất chi tiết rõ ràng trong tài liệu mà cô báo cáo cho Xưởng trưởng Tạ rồi, nhưng Xưởng trưởng Tạ có lẽ có quá nhiều chuyện phải làm. Vừa rồi cô chú ý thấy xưởng trưởng chỉ lật qua vài trang đầu và cuối, phần nội dung quan trọng ở giữa lại không xem, vậy nên cô không thể không nói lại với Chủ nhiệm Tùy thêm một lần nữa.
Dù sao, ngay cả sau khi báo cáo với Xưởng trưởng Tạ rồi thì văn phòng xưởng vẫn phải ra văn bản.
Chủ nhiệm Tùy gật gật đầu, nói: “Không có việc gì, cô bỏ chút thời gian làm danh sách tên báo lên, tôi sẽ thông báo lại lần nữa!”
Triệu Trân Trân gật gật đầu.
Trở lại văn phòng Công đoàn, các đồng nghiệp biết tin cô đã được chuyển lên chính thức đều sôi nổi nói lời chúc mừng.
Chị Quách hôm nay mặc một chiếc váy liền màu vàng có hoa lớn, trông cả người oai vệ hùng dũng lạ thường. Chị ta cười ha ha lấy một chiếc bình trà tinh xảo từ trong ngăn kéo ra, nói: “Chủ tịch Triệu, đây là trà Bích Loa Xuân chính tông hôm qua tôi vừa nhờ người mang đến cho cô. Giờ tôi lập tức đi pha một bình, mọi người cùng tới nếm thử xem!”
Chị Quách là một người sống độc thân đã quen, vì ở một mình trong ký túc xá của đơn vị, còn được bố mẹ mỗi người trợ cấp cho mười lăm tệ nên chị ta sống rất thoải mái tự tại, vô cùng chú trọng việc ăn uống may mặc.
Riêng việc uống trà mỗi ngày cũng phải tới bốn, năm bình.
Vừa uống trà ngọt, Triệu Trân Trân vừa lấy tập kịch bản ra, xâu chuỗi nội dung câu chuyện lại với nhau một lần nữa.
Thực ra cô đã có suy nghĩ muốn tập luyện vở kịch mới được khá lâu rồi, chỉ vì công việc hàng ngày quá nhiều, còn có rất nhiều khó khăn. Lúc đầu Công đoàn Xưởng bông nhà nước được thành lập rất vội vàng, Chủ tịch Lưu Hồng Quân tùy ý chọn vài người nhìn thuận mắt từ trong xưởng ra thành lập thành một nhóm.
Ngoại trừ cán sự mới là Tiểu Lý là có trình độ học vấn cấp ba, hầu hết những người ở đây đều giống như chị Quách, chỉ tốt nghiệp cấp hai. Chút trình độ này đủ cho công việc hàng ngày của Công đoàn, nhưng tuyệt đối không thể viết được kịch bản!
Triệu Trân Trân là người có trình độ mới dừng ở bậc tiểu học, chỉ biết viết các bài phỏng vấn do chính tay chủ tịch dạy cho. Đối với việc làm thế nào để viết kịch bản, cô hoàn toàn không có một chút kiến thức nào!
Nhưng dù có như vậy cũng không khiến cô bỏ đi ý tưởng này.
Chuyện còn phải nói từ hai năm trước, khi Tổng Công đoàn thành phố Bình Thành tổ chức biểu diễn nghệ thuật toàn thành phố lần thứ nhất. Mỗi tiết mục đều được chọn từ các đơn vị khác nhau ở các cấp bên dưới, tất nhiên Xưởng bông nhà nước của bọn họ cũng phải có hai tiết mục tham gia. Một là bài đơn ca “Ngợi ca Tổ quốc” của chị Quách, tiết mục còn lại là vở kịch Hoàng Mai