Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 773 - Chương 773:

Chương 773:

Nếu như trước đây, có thể cô ta sẽ cảm thấy không công bằng, cũng có thể cảm thấy xấu hổ. Nhưng Miêu Lan Lan của bây giờ đã suy nghĩ thoáng rồi. Cô ta thường nghĩ, việc mà một người lớn phải làm đó là phải có chừng mực, nhưng trong chừng mực này, thật ra lại rất tự do. Sau khi quay về cô ta nghiêm túc dạy học, nghiêm túc làm việc, ai dám chủ động khiêu khích cô ta, cô ta sẽ đáp trả ngay tại chỗ.

Tục ngữ có câu, cây ngay không sợ chết đứng, cô ta chưa từng làm chuyện có lỗi với lương tâm thì sợ cái gì?

Đương nhiên trường tiểu học nông trường cũng rất tốt, nhưng gia đình cô ta đều ở Bình Thành, cũng vì thế cô ta sẽ không chọn ở lại nơi này.

Từ nhỏ Miêu Lan Lan đã được cha mẹ nuông chiều, cô ta luôn cho rằng đây là điều đương nhiên, nhưng từ khi đến nông trường, cô ta mới phát hiện ra rằng không phải cha mẹ nào cũng như vậy. Cha mẹ cô ta dành cho cô ta nhiều tình yêu thương hơn người bình thường. Nên cô ta đã tính rồi, nếu sau này gặp được đối tượng mình thích là tốt nhất, còn không thì sống cả đời độc thân với bố mẹ cũng tốt!

Miêu Lan Lan có chút áy náy lắc đầu nói: “Hiệu trưởng Dương, rất xin lỗi!”

Trong mắt Dương Quảng Thắng hiện lên một tia thất vọng, nhưng sau đó ông ta lại cười nói: “Người trẻ các cô thích thành thị lớn, không thích những nơi nông thôn như vậy cũng là điều có thể hiểu được! Tiểu Miêu cô hãy nhớ kỹ, sau này bất luận làm việc ở nơi nào, nhất định phải nghiêm túc và có trách nhiệm không thể dựa theo cảm tính được. Các bậc cha mẹ giao con cái cho chúng ta là dành cho chúng ta sự tin tưởng và ủng hộ rất lớn, chúng ta không được phụ lòng tin tưởng này!”

Miêu Lan Lan dùng sức gật đầu.

Sau bốn năm ngày nói chuyện, quả nhiên không giáo viên nào đồng ý ở lại, mặc dù trước đó cũng không ôm nhiều hi vọng, nhưng kết quả như vậy khiến cho tâm trạng của hiệu trưởng Dương càng thêm mất mát.

Kiến Quốc đã bận rộn trong bếp cả buổi chiều, làm khoảng năm cân bánh. Thằng bé tự mình lựa gắp từng miếng bánh đậu và bánh đậu xanh đưa cho cậu Lập Chí, số còn lại chất đầy một cái rổ lớn rồi lặng lẽ mang về nhà. Lúc này trời đã sắp tối, bởi vì trời lạnh nên trong hẻm cũng không có trẻ con chơi đùa, thằng bé đi gần tới cửa nhà, trước tiên đặt cái rổ ở chân tường rồi lặng lẽ đi lên đẩy cánh cửa khép hờ ra.

Vương Kiến Quốc rón ra rón rén đi vài bước vào bên trong tiếp tục nhìn xung quanh, phát hiện đèn trong phòng chính vẫn sáng, từ cửa nhà mở ra có thể thấy anh cả đang ăn cơm cùng hai em trai, còn bố và mẹ đều không có ở đó.

Kiến Quốc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng lùi lại xách theo chiếc giỏ tre rồi giấu chiếc giỏ trong phòng đựng đồ đối diện với nhà bếp như lần trước.

Khi bước vào sân lần thứ ba, thằng bé cố ý phát ra tiếng bước chân rất lớn.

Kiến Minh tinh mắt, là đứa đầu tiên nhìn thấy anh trai, cậu nhóc tò mò hỏi: “Anh hai, sau khi tan học anh đã đi đâu vậy? Anh cả dẫn chúng em đi tìm anh, từ sân thể dục của trường tìm đến công viên bên ngoài cũng không tìm được anh!”

Vương Kiến Quốc tràn đầy sự áy náy, cười cười nói: “Anh hai tạm thời có việc. Lưu Lỵ Lỵ đó các em đều biết chứ, lần này thành tích thi giữa kỳ của bạn ấy không được lý tưởng, muốn anh phụ đạo bài tập cho bạn ấy, cứ vậy chậm trễ đến bây giờ luôn.”

Kiến Xương ân cần múc một chén cháo kê cho anh hai, nói: “Anh hai mau ăn đi, thức ăn sắp nguội rồi!”

Kiến Quốc làm bánh bận rộn cả buổi chiều, sau khi làm ra bản thân đã ăn không ít, mặc dù bụng không đói nhưng vẫn cười với em ba, nói: “Cám ơn em ba!” Sau khi nhận lấy thì húp một ngụm lớn, sau đó nói tiếp: “Anh cả, cha mẹ còn chưa về à?”

Vương Kiến Dân trả lời: “Đúng vậy, cha nhờ người về nhắn nói cha phải tăng ca, chắc mẹ cũng đang tăng ca đấy!”

Kiến Quốc cảm thấy mình quả thật quá may mắn, nếu như cha mẹ tăng ca thì sẽ rất mệt, nhất định không đến nhà kho, cũng không thể phát hiện ra giỏ bánh đó.

Bình Luận (0)
Comment