“Anh, em và Lưu Lỵ Lỵ đã hẹn với nhau sáng sớm ngày mai còn phải đi phụ đạo bài tập cho bạn ấy!”
Mặc dù Vương Kiến Dân vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với chuyện này, nhưng vẫn gật đầu.
Kể từ khi lên cấp ba, độ khó của chương trình học đã tăng lên, nhiệm vụ học tập cũng nặng hơn nhiều so với trước kia. Kiến Dân muốn duy trì thành tích tốt như trước cần phải bỏ ra càng nhiều nỗ lực. Vì thế cậu bé ở trường nghiêm túc nghe giảng bài, cố gắng học tập, sau khi về đến nhà thì làm hết bài tập, ngoại trừ chuẩn bị nội dung các môn ra còn cố ý đến tiệm sách tìm sách bài tập mới nhất để làm.
Bất luận là ở trong trường hay ngoài trường, thời gian đều bị việc học chiếm dụng, đương nhiên là không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác, vô tình cũng xa cách với Lưu Lỵ Lỵ. Hơn nữa bọn chúng một đứa là học cấp hai, một đứa là cấp ba. Mặc dù cùng một trường nhưng mà cấp hai và cấp ba đều là độc lập, có khuôn viên và sân thể dục riêng, cho nên việc giao lưu cũng có khó khăn nhất định.
Kiến Dân nói được làm được, từ đó về sau cũng không đi tìm Lưu Lỵ Lỵ nữa, nhưng mà Lưu Lỵ Lỵ đã nhiều lần chủ động tới tìm cậu bé rồi.
Nhưng không rõ là nguyên nhân gì, trước kia lúc chúng gặp riêng với nhau vô cùng tự nhiên, vừa cười vừa nói, mà bây giờ lại có chút lúng túng.
Sự ngại ngùng của Lưu Lỵ Lỵ chủ yếu là bởi vì sự rụt rè của con gái, đại khái cô bé cảm thấy bản thân mình có chút mặt dày. Nhưng Vương Kiến Dân lại mãi không đi tìm cô bé, rất nhiều việc cô bé không muốn nói với người khác, chỉ muốn nói với cậu bé, nên cũng chỉ có thể dày mặt tới thôi.
Nhưng mà sau khi lần nữa gặp Vương Kiến Dân, lại cảm thấy hai người có thêm vài phần cảm giác xa lạ, những tâm sự đó của cô bé căn bản nói không nên lời. Cứ như thế nhiều lần, Lưu Lỵ Lỵ cũng không tự tìm xấu hổ nữa.
Vương Kiến Dân cảm thấy các phương diện Lưu Lỵ Lỵ đều không phải là quá ưu tú, nhưng có một điểm cậu bé biết là cô bé vẫn rất sĩ diện trong chuyện học tập. Trước kia lúc chưa nghỉ chơi với nhau, cô bé cũng không tìm đến Kiến Quốc để nhờ dạy kèm, bây giờ thì lại càng không.
Sau khi ăn cơm xong, Kiến Xương đi rửa chén, Kiến Minh cũng cùng đi phụ giúp, trong nhà giữa chỉ còn lại Kiến Dân và Kiến Quốc.
Kiến Quốc thấm ướt giẻ lau trước, lau bàn qua một lượt, lại lấy khăn khô để lau lại. Kiến Dân mãi nhìn thằng bé làm việc, đột nhiên hỏi: “Em hai, sáng ngày mai rốt cuộc em muốn đi đâu? Chơi bóng à?”
Vương Kiến Quốc sững sờ, dứt khoát tương kế tựu kế, nói: “Anh, em xin lỗi, hôm nay Lưu Lỵ Lỵ chỉ là hỏi em một câu môn toán thôi, tan học rồi em và Diệp Trình đến công viên bên đường Tam Mã để chơi bóng. Nơi đó rất rộng cũng rất yên tĩnh. Bọn em đã hẹn nhau rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đi nữa!”
Vương Kiến Dân vẫn cảm thấy lời này cũng không giống là lời nói thật, nhưng ngoại trừ này ra thì hình như cũng không có khả năng khác nên đã nói: “Em hai, em chơi bóng cũng được, nhưng cần phải về nhà trước buổi trưa!”
Kiến Quốc rất vui vẻ gật đầu.
Ngày hôm sau trời chưa sáng Vương Kiến Quốc đã dậy rồi. Sau khi lau mặt qua loa một cái thì khoác một chiếc áo bông liền mũ thật dày bên ngoài áo len, xách chiếc giỏ tre lớn rồi đi ra khỏi nhà.
Bởi vì mấy ngày trước vừa có một đợt tuyết rơi, mặt đường lầy lội lúc này đã kết thành băng. Trên đường đi Kiến Quốc đi một cách cẩn thận lạ thường. Lúc đi đến chợ phía Tây, phía sau lưng của thằng bé đã đổ một lớp mồ hôi. Hơn nữa lúc này trời đã sáng hẳn rồi, trong chợ sớm đã có tiếng người ồn ào, các cuộc mua bán cũng đều rất náo nhiệt.
Kiến Quốc đã có nhiều kinh nghiệm so với trước kia rồi. Thằng bé cẩn thận xuyên qua dòng người, tìm đến một quầy hàng có vị trí không tệ, vén tấm vải che trên giỏ tre ra, lớn tiếng hét lên: “Bánh đậu đỏ nhà làm, vừa ngọt vừa thơm lại ngon! Tám xu một cái, một hào rưỡi hai cái!”
Tối hôm qua thằng bé đã suy nghĩ rồi, đến chợ bán đồ cần phải tốc chiến tốc thắng .