Bởi vì bây giờ chợ đã được mở rộng, dựa theo thằng bé được biết, trong nhà tập thể của trường đại học có rất nhiều người đều thích sáng sớm đến mua đồ. Nếu như để người ta nhận ra thì thằng bé sẽ xảy ra chuyện lớn rồi, cho nên thằng bé thà rằng nhường nhịn một chút về mặt giá cả cũng muốn sớm bán xong hết.
Đúng như thằng bé đoán, bánh đậu đỏ rất nhanh đã bán hết rồi.
Kiến Quốc xách giỏ tre không đến nhà của bà thím trước, đặt giỏ không về lại chỗ cũ, sau đó mới về nhà của mình.
Lúc này Triệu Trân Trân đã làm xong bữa sáng, cả nhà đang ngồi quây quần cùng nhau ăn sáng.
Vương Văn Quảng nhíu mày, có chút bất mãn nói: “Nhị Bảo, cha nghe Kiến Dân nói sáng sớm con đã đi chơi bóng rồi à? Cứ như vậy thì không được đâu. Mặc dù kỳ thi giữa kỳ con thi tốt, nhưng điều này không đại diện được cho cái gì cả. Thi cuối kỳ mới là quan trọng nhất. Bây giờ cách kỳ thi cuối kỳ chỉ còn thời gian không tới một tháng, sắp xếp như bây giờ của con rất có vấn đề. Trước kỳ thi cuối kỳ, những chuyện như chơi bóng gác qua một bên trước đã. Hôm nay cha không bận, đợi lát nữa sẽ giúp con làm một kế hoạch học tập!”
Vương Kiến Quốc rất vui vẻ đồng ý, chẳng quan tâm đến chuyện ăn cơm, nói trước: “Cha, bây giờ con sẽ đi lấy sách giáo khoa và sách luyện tập!”
Kiến Quốc đi tới phòng bên cạnh, móc toàn bộ tiền trong một cái túi để trong túi quần ra, nhanh chóng đếm lại. Hôm nay tổng cộng thằng bé bán được mười tệ, trừ đi ba tệ cho cậu Triệu Lập Chí, vậy cũng còn được bảy tệ. Trong tay thằng bé nắm chặt mớ tiền, trong lòng rất yên tâm, suy nghĩ nếu như mỗi tuần đều có thể kiếm được bảy tệ thì tốt quá, như vậy một tháng cũng có hai mươi tám tệ rồi.
Vương Kiến Quốc đã từng nghe bà hai nói, rất nhiều công nhân tiền lương một tháng cũng chỉ có hai, ba mươi tệ. Cậu bé chỉ cần lúc chủ nhật bán chút bánh cũng có thể kiếm được nhiều tiền như thế! Một tháng hai mươi tám tệ, một năm cũng có hơn ba trăm tệ rồi.
Tiếp theo cảm xúc cả ngày của Kiến Quốc đều rất tốt, không những vô cùng phối hợp với cha, thái độ học tập cũng nghiêm túc một cách lạ thường. Vương Văn Quảng thấy vậy thì vô cùng vui mừng.
“Nhị Bảo, con nhất định phải nhớ, sau này học tập phải duy trì trạng thái như bây giờ. Như vậy sau này lên cấp ba sẽ có thói quen tốt, nhất định sẽ nâng cao hiệu suất học tập lên rất nhiều, thậm chí có lúc sẽ làm ít công to đấy!”
Vương Kiến Xương gật đầu, nói: “Vâng, con nhớ rồi ạ!”
Kiến Dân ở bên cạnh nghiêm túc làm bài, nghe thấy lời này tâm trạng lại có chút phức tạp.
Trước kia lúc ở trường trung học cơ sở, cậu bé thi đạt hạng nhất khối là rất nhẹ nhàng, mỗi lần đều phải dẫn trước hạng nhì ít nhất hai ba mươi điểm. Sau khi lên cấp ba thì việc thi xếp hạng nhất không dễ dàng như thế nữa rồi. Lúc thi giữa kỳ, mặc dù cậu bé vẫn thi được nhất khối, nhưng mà đây là kết quả do cậu bé khắc khổ siêng năng lạ thường, hơn nữa còn hơn hạng nhì chỉ có ba điểm.
Học sinh thi được hạng nhì của khối cũng là của lớp cậu bé, là một bạn nữ rất thông minh. Tên của cô bé là Ngô Thiên Nguyệt, không phải học sinh của trường trung học cơ sở trực thuộc đại học, mà là từ trường trung học xưởng bông nhà nước. Nghe nói lúc học trung học cơ sở cô bé đều luôn xếp hạng nhất khối, hơn nữa môn văn và khoa học tự nhiên đều rất giỏi. Đặc biệt là môn văn càng tốt hơn một chút, rất nhiều lúc tập làm văn đều được làm bài văn mẫu để đọc lên cho cả lớp.
Hơn nữa về sau Vương Kiến Dân mới biết được lúc thi giữa kỳ Ngô Thiên Nguyệt bị cảm phát sốt. Việc này chắc chắn ảnh hưởng đến việc cô bé phát huy. Nói cách khác, nếu như không có chuyện này thì rất có thể hạng nhất khối đã đổi là người khác rồi.
Vương Kiến Dân từ nhỏ học tập rất tốt. Đây là lần đầu tiên gặp phải đối thủ mạnh như thế, hơn nữa đối phương lại còn là một bạn nữ!
Vì vậy, thời gian này cậu bé càng thêm chăm chỉ. Mẹ quy định mười giờ phải tắt đèn, bốn anh em trước giờ vẫn đều làm như thế. Nhưng buổi tối sau khi tắt đèn, cậu bé nằm trong chăn không ngủ được, còn dốc sức nhớ lại điểm kiến thức học được cả ngày. Kể từ đó, bài vở của cậu bé học rất vững chắc, mấy lần gần đây kiểm tra đột xuất đều được trọn điểm.