Nhưng cho dù như vậy, càng gần đến kỳ thi cuối kỳ thì tâm trạng của cậu bé cũng càng trở nên căng thẳng.
Gần đây Triệu Trân Trân đặc biệt bận rộn. Một là xưởng may đã xây xong, nhà xưởng và thiết bị cũng đã vào vị trí, chuẩn bị về nhân viên cũng tương đối rồi. Dưới sự dẫn dắt của xưởng trưởng Lưu Đức Minh, kiểu dáng của lô trang phục đầu tiên cũng đã có rồi, tư liệu sản xuất mua sắm qua hai ngày nữa sẽ nhận được hàng. Đến lúc đó nhà xưởng sẽ chính thức đi vào sản xuất.
Thời gian hoàng kim để tiêu thụ trang phục chính là cuối năm. Xưởng của họ có thể nhân dịp cuối năm bắn một phát pháo đầu tiên hay không là điều rất quan trọng.
Hai là cuối năm rồi, các loại cuộc họp tổng kết của thị chính vốn dĩ đã nhiều, ban thư ký của họ phải đưa ra càng nhiều số liệu và bản thảo. Cộng thêm việc thư ký Ninh có năng lực viết bản thảo nhất lại xin nghỉ phép, công việc do anh ta phụ trách chia đều cho những người khác. Phần mà Triệu Trân Trân nhận chính là bản thảo phát biểu của phó thị trưởng La.
Năng lực làm việc của phó thị trưởng La rất mạnh, nhân phẩm cũng không tệ, nhưng có một cái tật là ông ta rất thích sửa bản thảo, đặc biệt là bản thảo phát biểu của bản thân. Hơn nữa thái độ của mỗi lần đều rất nghiêm túc. Triệu Trân Trân cũng chỉ có thể vui vẻ sửa tới sửa lui. Tối hôm qua cô tăng ca chính là bởi vì phó thị trưởng La phải đến nơi khác tham gia một cuộc họp, cô không thể không tăng ca để kịp làm bản thảo.
Nhưng cô có bận hơn nữa cũng sẽ không lơ là đối với các con. Gần đây Kiến Dân trở nên đặc biệt trầm lắng, mỗi ngày về đến nhà ngoại trừ giúp đỡ làm cơm thì chính là vùi đầu vào học. Truyện tranh mà trước kia rất thích xem cũng không xem nữa, cũng không cùng với các bạn học khác ra ngoài chơi đùa.
Mặc dù Triệu Trân Trân chưa từng đi học cấp ba, nhưng cô vừa học xong chương trình học cấp ba, biết rất rõ kiến thức của trung học phổ thông khó hơn rất nhiều so với trung học cơ sở. Kiến Dân có áp lực là chuyện bình thường, nhưng có áp lực như thế cũng hơi không bình thường.
Cô tìm một quyển sách ở bên cạnh lật ra xem, mãi đến khi qua hai tiếng, cuối cùng thì con trai lớn cũng ngồi mệt rồi, đứng dậy vận động tay chân.
“Đại Bảo, bài tập của các con gần đây rất nhiều à?”
Kiến Dân sững sờ một chút rồi trả lời: “Cũng còn được ạ, không khác lắm so với lúc trước!”
Triệu Trân Trân có hơi nghi ngờ: “Đại Bảo, mẹ nhớ là bài tập con làm rất nhanh. Nếu như chỉ làm bài tập căn bản không cần dùng thời gian dài như thế chứ?”
Vương Kiến Dân nhìn mẹ, lại nhìn cha đang giảng bài cho Kiến Quốc ở cách đó không xa, mới nhỏ tiếng nói: “Mẹ, lớp chúng con có một học sinh rất giỏi. Lần thi giữa kỳ trước cậu ấy bị sốt, rất có khả năng là bởi vì chuyện này nên con mới có thể thi được hạng nhất khối đấy!”
Triệu Trân Trân cảm thấy chuyện học hành quan trọng nhất là phải lĩnh hội được đạo lý trong đó, chứ không phải là thi được hạng nhất.
Cô cười nói: “Đại Bảo đừng áp lực. Bất luận con thi được hạng mấy thì mẹ đều yêu con như thế! Trong mắt của mẹ con mãi mãi là đứa trẻ ưu tú nhất!”
Vương Kiến Dân ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng kỳ thi cuối kỳ lần này cậu bé nhất định phải đi được hạng nhất khối, hơn nữa thành tích phải dẫn trước hạng nhì ít nhất mười điểm.
Trước sau mất thời gian hơn hai mươi ngày, rốt cuộc toàn bộ hơn tám nghìn tội phạm đang cải tạo đều đã được phóng thích xong.
Trợ lý Thái và trưởng nông trường Vương cũng cực kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù tiếp theo còn có vấn đề của ban khoa học kỹ thuật nông trường và trường tiểu học nông trường cần giải quyết. Nhưng vấn đề lớn đã giải quyết rồi, còn lại đều là chuyện nhỏ.
“Trợ lý Thái, đầu bếp Đinh nói hôm nay có cá và tôm tươi. Lúc này chắc đã làm xong rồi, bây giờ chúng ta cùng đi dùng bữa nhé!”
Sau khi đến nông trường làm việc, điều kiện về các mặt trong sinh hoạt đều tương đối kém.