Nhưng duy nhất có một điểm là ăn cơm thì có thể phong phú hơn nhiều so với nhà ăn của thị chính bọn họ. Nông trường có trang trại chăn nuôi gia súc chuyên biệt, heo dê gà vịt thứ nào cũng có, muốn ăn thịt gì cũng đều rất dễ dàng. Hơn nữa ở đây còn cách làng chài không xa, muốn ăn hải sản cũng rất thuận tiện.
Bản thân trợ lý Thái không biết nấu cơm, tài nấu nướng của vợ cũng rất tệ. Bình thường anh ta đều cố gắng ăn ở nhà ăn. Mùi vị thức ăn của nhà ăn thị chính rất ngon, nhưng so với thức ăn do đầu bếp Đinh làm thì vẫn là kém hơn một khoảng, bản thân món hấp và món xào đã không thể so sánh được, huống hồ bản thân tài nấu nướng của đầu bếp Đinh đã rất tốt. Còn có một điểm rất quan trọng là nguyên vật liệu sử dụng đều tươi ngon lạ thường.
Ví dụ như một món gà hầm tương thường thấy, sử dụng gà trống con của nông trường để nấu, lại còn lúc nào nấu mới làm thịt cho tươi, chỉ một điểm này đã khó sánh được rồi.
Đầu bếp Đinh là người rất thông minh. Hôm qua ông ta vô tình biết được trợ lý Thái rất thích ăn sườn heo, cố tình đến tổ giết mổ lấy vài cây. Cách làm món sườn heo kho của ông ta không giống với người khác lắm. Sườn heo sau khi trụng qua nước, thêm hương liệu rồi cho vào nồi nước nóng, đun lửa rồi hầm với lửa riu riu. Hầm khoảng một tiếng, độ lửa tương đối rồi, sau khi vớt ra thì cho vào nồi khác nấu với nước màu, thêm xì dầu thêm nước, xào nhanh sườn heo. Trước khi múc ra thì rải đầu hành hoa lên.
Làm như vậy thì sườn heo kho không những xương giòn thịt mềm, dùng đũa nhẹ nhàng gỡ một cái thì xương thịt tách ra rồi. Hơn nữa bởi vì trước đó đã hầm rất lâu cho nên ăn vào cảm giác phong phú, mùi vị rất đặc biệt.
Nhìn thấy trưởng nông trường Vương và trợ lý Thái đi vào, đầu bếp Đinh lập tức đứng trước bếp bận bịu làm việc. Bởi vì trước đó đã chuẩn bị đầy đủ nên rất nhanh từng món ăn đầy đủ sắc hương vị đều được bưng lên bàn.
Khoảng nửa năm gần đây, áp lực của trưởng nông trường Vương đều rất lớn. Anh ta vừa lo lắng trong nông trường có người gây chuyện, cũng lo lắng nhân viên của nông trường sẽ có biến động. Nhưng điều khiến anh ta không ngờ tới chính là bây giờ trong một lúc đi hơn tám nghìn người, ngược lại anh ta có cảm giác nhẹ nhõm mà trước giờ chưa từng có.
Trưởng nông trường Vương mở một bình rượu do nông trường tự ủ ra, rót hai ly, cười nói: “Trợ lý Thái vất vả rồi, tôi mời anh một ly!”
Tửu lượng của trợ lý Thái rất tốt, bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Hai người có vài ly rượu vào, trò chuyện thân thiện hơn nhiều so với trước kia. Trợ lý Thái là người thông minh, đương nhiên hiểu rõ tâm sự của trưởng nông trường Vương. Anh ta giả vờ như lơ đãng nói: “Chính quyền rất coi trọng đối với nông trường các anh, nhưng bên phía tỉnh Lỗ kia còn chưa có bất kỳ tin tức gì. Đoán chừng phải chờ đến năm sau mới có động thái rồi. Đến lúc đó tính chất của nông trường sẽ hoàn toàn thay đổi, phòng giam giữ sẽ toàn bộ bị tháo bỏ!”
Đầu óc mơ màng vì rượu của trưởng nông trường Vương ngay lập tức tỉnh táo. Anh ta vội vàng hỏi: “Tại sao vậy?”
Trợ lý Thái khẽ mỉm cười, nói: “Trưởng nông trường Vương hẳn là không biết. Bình Thành của chúng ta quản lý tám huyện, kinh tế Huệ An tốt nhất, Huệ Thành kém nhất. Nguyên nhân tạo thành cục diện này có rất nhiều, nhưng một trong số đó chính là diện tích canh tác của huyện Huệ Thành quá ít, đất đai bình quân đầu người chỉ có một mẫu. Cho nên bước kế tiếp rất có khả năng sẽ sử dụng phương thức tự nguyện để cho những xã viên kia vào ở trong nông trường.”
Xã viên vào ở nông trường thì tính chất của nông trường đích thực sẽ thay đổi, không có khác biệt gì so với đội sản xuất thông thường nữa, quả thật là không cần phòng giam nữa.
Trưởng nông trường Vương nghe xong đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo vô cùng vui mừng nói: “Chính quyền sắp xếp như thế thật sự là quá tốt rồi, nếu không thì nông trường nhiều ruộng tốt bỏ hoang như thế thật sự là quá đáng tiếc!”