Trợ lý Thái khẽ mỉm cười, bắt đầu hết sức tập trung ăn cá.
Hôm nay đã là tiết tam cửu, là thời điểm lạnh nhất trong một năm. Trên biển không bị đóng băng nhưng đa số thuyền câu đều sẽ không ra khơi nữa. Thứ nhất là do cá đều lặn xuống khu vực nước sâu, không quá dễ dàng đánh bắt được. Thứ hai là trên biển sóng gió lớn, hơn nữa lạnh như thế đương nhiên điều kiện vô cùng khắc nghiệt, vì vậy người dám ra biển đều là ngư dân có kinh nghiệm phong phú, cũng chỉ có lác đác mấy chiếc thuyền.
Cho nên có thể ăn được cá tươi như thế vô cùng khó có được.
Một mình trợ lý Thái xử lý sạch nửa con cá, thỏa mãn lau miệng, nói: “Trưởng nông trường Vương, đối với vấn đề của ban khoa học kỹ thuật và trường tiểu học, anh có ý kiến gì không?”
Trưởng nông trường Vương lại sững sờ một chút. Chuyện này không do anh ta quản, cũng không có quan hệ lợi ích trực tiếp với anh ta. Nhưng chính vì như thế, anh ta càng không thể dựa vào ấn tượng chủ quan của bản thân để nói lung tung, nên cẩn thận trả lời: “Mấy năm gần đây nông trường chúng tôi lương thực thu hoạch nhiều, đều nhờ vào các đồng chí của ban khoa học kỹ thuật. Họ không những biến vùng đất nhiễm phèn thành ruộng tốt, còn nghiên cứu chế tạo ra các loại phân hóa học hữu ích. Cống hiến của trường tiểu học cũng không nhỏ. Hiệu trưởng Dương là người hiện thực, một lòng dốc sức cho sự nghiệp giáo dục, bọn nhỏ đều được dạy rất tốt. Mấy năm nay nghe nói danh sách tổng hợp thực lực đã vượt xa trường tiểu học công xã rồi!”
Trợ lý Thái gật đầu cười.
Thật ra thì anh ta chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một câu, mục đích là để kiểm tra một chút trưởng nông trường Vương này.
Liên quan đến vấn đề của ban khoa học kỹ thuật và trường tiểu học, thị trưởng Trần cũng từng có chỉ thị rõ ràng, tất cả đều lấy tự nguyện làm điều kiện tiên quyết. Muốn ở lại cũng được, phát tiền lương dựa theo cấp bậc trước kia. Muốn trở về đơn vị ban đầu thì trực tiếp đến trình diện là được.
Ngày hôm sau, trợ lý Thái tìm hiệu phó Lương và hiệu phó Ngô nói chuyện.
Hiệu phó Lương đương nhiên là không chút do dự muốn trở về trường đại học rồi. Ngô Khải Nguyên tuổi tác đã cao, hơn nữa chuyên môn không khớp, ý nghĩa của việc ở lại không lớn, cũng muốn trở về. Nhưng mà ông ấy không yêu cầu phục chức, mà hy vọng trên tổ chức có thể phê chuẩn cho ông ấy được phép về hưu.
Ngô Khải Nguyên đã sáu mươi bảy tuổi, sớm đã đến tuổi nghỉ hưu rồi. Trợ lý Thái đồng ý ngay, tỏ vẻ sẽ đặc biệt báo cáo lại chuyện này cho lãnh đạo cấp trên.
Về phần những người khác, không có gì bất ngờ, cũng đều chọn trở về Bình Thành.
Nhưng họ không giống các tội phạm đang bị cải tạo. Ban khoa học kỹ thuật có phòng làm việc, có phòng thí nghiệm, dự án trên tay cũng mới tiến hành được một nửa. Nếu như trong thời gian ngắn người đều đi hết sẽ tạo thành sự lãng phí tài nguyên rất lớn. Vì vậy trước khi người tiếp nhận còn chưa đến nhận chức, họ vẫn phải tiếp tục giữ vị trí công tác.
Thời gian sẽ không quá dài, nhiều nhất một tháng.
Vấn đề của trường tiểu học nông trường tương đối phức tạp một chút. Sau khi chính quyền nhận được thông báo, trợ lý Trương đã từng đặc biệt thảo luận vấn đề này với anh ta.
Trường học không phải là ban khoa học kỹ thuật, các em nhỏ cũng không phải là dự án, tùy tiện sang tay một chút là được. Cho dù là sang tay thì muốn tìm được giáo viên thích hợp cũng không dễ dàng.
Phương pháp xử lý đơn giản và thô bạo nhất đương nhiên cũng có. Đó chính là dứt khoát giải tán trường học này. Bởi vì rất nhanh các giáo viên đều sẽ đi hết toàn bộ, đại bộ phận học sinh cũng sẽ rời khỏi. Bộ phận nhỏ học sinh còn lại đều là con cái của những người ở bản địa, dứt khoát đưa trở về lại trường tiểu học của công xã là được rồi!
Nhưng làm như vậy có thể là có chút tàn nhẫn đối với hiệu trưởng Dương.
Ban đầu là trợ lý Trương đích thân lựa chọn ông ta làm phụ tá cho Triệu Trân Trân. Người này quả thật có chút tài cán, nhưng mà liên tiếp hai trường đều gãy trên tay ông ta, đoán chừng ông ta sẽ bị ép đến điên mất!