Bây giờ cậu bé đã khỏe mạnh hơn không ít, vóc dáng cũng cao lớn, thoạt nhìn không có khác biệt gì so với những đứa trẻ cùng tuổi. Lúc này cậu bé nghi ngờ nhìn cha mẹ, lại nhìn ông ngoại, không nhịn được hỏi: “Mẹ, đây không phải nhà của chúng ta sao? Chúng ta phải về nơi nào nữa?”
Lúc Đằng Đằng đến nông trường chỉ mới sáu tháng tuổi, cho nên cậu bé không có bất kỳ ấn tượng gì đối với nhà ở Bình Thành.
Nhìn thấy gương mặt nhỏ ngây thơ của con trai, lại nghĩ đến những khổ cực mà cậu bé phải trải qua cùng người lớn mấy năm nay, Ngô Thanh Phương lập tức rơi lệ.
Cậu bé nhìn thấy mẹ khóc rồi, lập tức nói: “Mẹ, sao mẹ lại khóc? Có phải có ai bắt nạt mẹ không? Con sẽ lớn lên rất nhanh, tới khi đó con có thể bảo vệ mẹ rồi!”
Ngô Thanh Phương lau nước mắt, cười nói: “Đằng Đằng, không có ai bắt nạt mẹ cả, là mẹ vui quá thôi! Bây giờ mẹ nói cho con biết, nhà của chúng ta không ở đây, nhà của chúng ta ở Bình Thành! Đó là một ngôi nhà rất đẹp, Đằng Đằng có thể có phòng riêng của mình, còn có chiếc giường nhỏ rất đẹp!”
Ngay lập tức ánh mắt Đằng Đằng sáng lên, vui mừng hỏi: “Mẹ, vậy khi nào thì chúng ta về nhà?”
Ngô Thanh Phương vuốt gương mặt nhỏ bé của con trai, nói: “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ bắt xe đi, chiều là có thể đến!”
Đằng Đằng càng vui mừng hơn nữa, một tay nắm lấy mẹ, một tay nắm lấy cha, khuôn mặt nhỏ ra sức hất lên, cười nói: “Ông ngoại, có phải là chúng ta có thể cùng nhau ngồi xe lớn để đi không? Xe rất lớn rất lớn có phải không?”
Ngô Khải Nguyên khom người xuống ôm lấy đứa cháu ngoại nặng trịch, cúi đầu hôn lên trán cậu bé, cười nói: “Đằng Đằng ngoan, Đằng Đằng đi cùng cha mẹ trước, mấy ngày nữa là ông ngoại có thể về rồi!”
Đằng Đằng lập tức mất hứng, cậu bé quệt mồm nói: “Không được, ông ngoại cũng phải đi cùng cơ!”
Sao Ngô Khải Nguyên lại không muốn cùng một nhà con gái con rể cùng nhau về Bình Thành cơ chứ, nhưng cả ban khoa học kỹ thuật bây giờ cũng chưa có ai tới. Mặc dù ông ấy ở lại cũng không giúp được gì, nhưng nói thật nếu không phải ban đầu tổ dự án thu nạp ông ấy, tấm thân già khọm này của ông ấy có còn hay không cũng rất khó nói, cho nên bây giờ ông ấy quyết không thể làm việc trái quy định.
Bây giờ cháu ngoại đã hai mươi ký rồi, hiệu phó Ngô bế cũng có chút cố hết sức. Hai cánh tay của ông ta điều chỉnh vị trí một chút, trấn an nói: “Đằng Đằng ngoan, cháu có nghe lời ông ngoại không?”
Đằng Đằng gật đầu.
Thầy Lâm sợ cha vợ bị mệt, tiến tới đón lấy con trai, nói: “Cha, dù sao cha ở ban khoa học kỹ thuật cũng không quản chuyện gì, hậu cần cũng không cần cha quan tâm. Hay để con tìm trợ lý Thái nhờ anh ấy chiếu cố một chút?”
Ngô Khải Nguyên nhìn chằm chằm con rể một cái, hỏi: “Trước kia con quen biết trợ lý Thái à?”
Thầy Lâm lắc đầu nói: “Không quen, nhưng mà tuổi của cha đã lớn như vậy rồi, để họ chiếu cố một chút cũng là nên làm mà. Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đi, đây cũng không tính là vi phạm quy định!”
Ngô Khải Nguyên vẫn không đồng ý, nói: “Các con cũng đừng lo lắng nữa. Bây giờ cha rất tốt, mỗi ngày đều không cần đến phòng thí nghiệm, chỉ ở trong văn phòng xử lý một số tài liệu. Một ngày ba bữa đều ăn ở nhà ăn, mỗi tháng còn có tiền lương, có gì đáng lo chứ?”
Một năm trước, trưởng nông trường Vương muốn mời người của ban khoa học kỹ thuật đến nhà ăn của nông trường ăn cơm. Sau khi hiệu phó Lương dẫn bọn họ đi một lần thì cũng không còn muốn tự mình nấu ăn nữa. Bởi vì đồ ăn của nông trường khác nhiều so với trước kia, chủng loại rau rất nhiều, không còn là su hào cải thảo làm món chính nữa, không chỉ là rau nhiều mà thịt cũng rất nhiều.
Ví dụ như một phần rau cần xào thịt, rau và thịt mỗi loại chiếm một nửa. Lại ví dụ như một món gà hầm khoai tây, khoai tây và gà cũng tương đương nhau.
Mặc dù ban khoa học kỹ thuật mỗi người đều có tiền lương, cũng ăn được rau thịt, nhưng mỗi ngày đều ăn như thế vẫn là có áp lực.