Trưởng nông trường Vương sớm đã đoán được sự hài lòng khi ăn của họ, hết sức hào phóng vung tay lên, nói sau này có thể đến ăn mỗi ngày.
Nông trường làm như thế cũng không hề lỗ vốn, ngược lại còn kiếm được lời lớn. Bởi vì phân hóa học loại mới nghiên cứu ra đều phải dùng trong đồng thực nghiệm của nông trường. Nếu như hiệu quả tốt, nông trường thu mua lượng lớn, giá cả cũng cực kỳ thấp. Tính toán về chi phí nghiên cứu khoa học thì ngay cả vốn cũng không đủ.
Ngô Thanh Phương cũng lo lắng cho cha. Cô ấy nói: “Cha, thời gian này cha đừng nói chuyện nguyên tắc nữa, cứ đi tìm trợ lý Thái đi. Con từng nghe Trân Trân nói, trợ lý Thái cũng từng làm việc ở đại học mấy năm. Tình huống này anh ta nhất định sẽ dàn xếp mà!”
Kể từ sau khi Triệu Trân Trân được điều đi, Ngô Thanh Phương và cô vẫn thỉnh thoảng có thư từ qua lại.
Ngô Khải Nguyên suy nghĩ tương đối nhiều. Trước kia ông ấy đã từng xin về đến Bình Thành thì làm thủ tục nghỉ hưu. Nhưng con gái và con rể thì không như vậy, họ còn phải tiếp tục làm việc, không đáng vì một nhân viên nghỉ hưu như ông ấy mà vứt đi mặt mũi. Nếu như vì thế mà để lại ấn tượng không quá tốt trước trợ lý Thái, như vậy thì không tốt.
Ông ấy thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Thanh Phương, Tiểu Lâm, chuyện của cha không cần các con bận tâm. Sau khi về thì cha sẽ làm thủ tục nghỉ hưu rồi. Nói thật lòng cha lại có chút lo lắng cho các con. Sáu năm trôi qua rồi, các con trở về trường công tác chắc chắn có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Nhưng bất luận xảy ra chuyện gì, các con nhất định phải nhớ, đừng gấp đừng hoảng!”
Hai vợ chồng Ngô Thanh Phương ra sức gật đầu.
Rạng sáng ngày hôm sau, cả nhà Ngô Thanh Phương ba người ngồi lên xe buýt trở về Bình Thành. Đây vẫn là lần đầu tiên Đằng Đằng ngồi xe buýt, vô cùng hưng phấn. Nhưng đợi đến khi xe khởi động, ông ngoại đứng ở bên ngoài xe tiễn bọn họ trong chốc lát bị bỏ lại phía sau, sau đó rất nhanh thì không nhìn thấy ông ngoại nữa.
Cậu bé vội vàng khóc lớn.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia của Ngô Thanh Phương, từ công xã Anh Đào đến Bình Thành, bởi vì giữa đường phải sang xe ở huyện Huệ An, lúc đến nơi thế nào cũng phải một hai giờ chiều rồi. Nhưng mà lần này thì không, khoảng mười một giờ trưa thì đã đến nơi rồi.
Khoảng cách giữa hai nơi không thay đổi, xe buýt cũng vẫn là bộ dạng tồi tàn như trước kia. Sở dĩ tốc độ nhanh như vậy là bởi vì đường đã tốt hơn, toàn bộ hành trình bằng phẳng không có trở ngại, ngay cả nơi cực kỳ vắng vẻ cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà thay đổi nhiều nhất vẫn là Bình Thành.
Sau khi Ngô Thanh Phương và thầy Lâm xuống xe, nhìn thấy đường xá đẹp đẽ rộng rãi, đèn đường được lắp ngay ngắn hai bên đường, trên gương mặt người qua lại đều tràn đầy nụ cười, cả hai đểu cảm thấy thật bất ngờ, cũng có chút xa lạ. Mặc dù đều rất tò mò đối với tất cả nhưng họ không có thời gian dừng lại quá nhiều. Họ trực tiếp dẫn con đến trường để trình diện. Phòng nhân sự kiểm tra kỹ hồ sơ của họ một chút rồi trực tiếp làm thủ tục nhận chức.
Hai vợ chồng lần nữa đến ban hậu cần của trường, hỏi thăm chuyện liên quan đến nhà ở.
Vốn dĩ Ngô Thanh Phương cho rằng chắc chắn sẽ không được ở nhà công vụ trước kia của họ nữa. Đã qua nhiều năm như thế, sớm sẽ có người dọn vào rồi. Nhưng mà điều khiến cô ấy không ngờ tới chính là ngôi nhà này đến nay vẫn chưa có người ở. Chủ nhiệm của ban hậu cần biết tình hình của nhà họ Ngô, rất sảng khoái nói: “Cô Ngô, dù sao thì hiệu phó Ngô cũng rất nhanh sẽ quay về. Vốn dĩ mọi người sẽ ở cùng nhau, vậy thì chìa khóa này dứt khoát cho cô trước đi. Đoán chừng lâu như vậy không có ai ở, cần phải dọn dẹp nhiều đấy!”
Ngô Thanh Phương nói cám ơn.
Xé mở giấy niêm phong đã bạc màu ra, đẩy cửa sân quen thuộc, tất cả bên trong vẫn hoàn toàn giống như trước kia.
Vốn dĩ trước kia nhà công vụ của trường bán rất chạy.