Ví dụ như bí thư Tiêu, vì để ở được nhà công vụ mà suy nghĩ đủ mọi cách, nhưng kể từ sau khi hiệu phó Ngô họ đều bị điều chuyển đi, người có tư cách ở nhà công vụ trở nên ít hơn. Hiệu phó Đoàn và hiệu phó Thái ở tại ký túc xá của thị chính, có tư cách ở nhà công vụ cũng không ở. Mặc dù các chủ nhiệm khoa bên dưới muốn ở, nhưng càng sợ xảy ra chuyện, vì thế căn nhà vẫn để không.
Ngô Thanh Phương chẳng màng chuyện ăn cơm trưa thì đã bắt đầu quét dọn rồi.
“Xin hỏi đây là nhà dì Ngô phải không ạ?”
Kiến Xương đứng ở cửa lớn tiếng hỏi. Trong tay của thằng nhóc xách một cái túi lưới, trong túi lưới có hai hộp cơm, bên trong đựng sủi cảo vừa mới nấu xong. Là mẹ Triệu Trân Trân mới sáng sớm đã gói xong, dặn thằng nhóc và anh buổi trưa nấu rồi mang qua.
Mặc dù hôm nay là chủ nhật, nhưng chương trình học lớp tại chức của Triệu Trân Trân bị chậm rất nhiều, không đi nữa thì sẽ không theo kịp.
Ngô Thanh Phương và thầy Lâm dều đang bận dọn dẹp vệ sinh trên lầu, không nghe thấy tiếng của cậu nhóc. Nhưng Đằng Đằng một mình ở trong sân ăn bánh bích quy, nghe thấy có người gọi thì đi qua.
“Anh Kiến Xương!”
Vương Kiến Xương cũng nhận ra cậu bé, cười nói: “Đằng Đằng, em đang ăn bánh quy à? Có phải là đói rồi không? Trong hộp cơm này có sủi cảo, em có muốn ăn không?”
Đằng Đằng gật đầu, lại lắc đầu nói: “Anh Kiến Xương, em đi gọi cha mẹ cùng ăn!”
Ngô Thanh Phương thấy Kiến Xương thì sửng sốt, cười nói: “Hơn một năm không gặp, Kiến Xương đã cao như vậy rồi, còn càng ngày càng đẹp trai nữa!”
Trong lòng Vương Kiến Xương rất vui thích. Thật ra thằng nhóc cũng phát hiện bản thân thật sự là ngày càng đẹp. Có lúc thằng nhóc soi gương muốn tìm một góc độ không đẹp lắm, nhưng rất tiếc là không tìm thấy.
Kiến Xương thoải mái trả lời: “Cám ơn dì Ngô đã khen. Cha mẹ con nói mời dì Ngô và chú Lâm tối nay đến nhà con ăn cơm!”
Đằng Đằng ở bên cạnh vội vàng nói: “Anh Kiến Xương, cả em nữa, em cũng muốn đi!”
Ngô Thanh Phương cười vỗ vỗ đầu con trai, gật đầu nói: “Tam Bảo, cảm ơn con nhé, con ăn chưa?”
Kiến Xương gật đầu nói: “Ăn rồi ạ dì Ngô. Không có chuyện gì thì con đi trước đây!” Nói xong thì thằng nhóc chạy ra sân.
Sở dĩ thằng nhóc gấp gáp như vậy là bởi vì cuối cùng La Tây Thành đã nhớ ra đến dạy cho thằng nhóc.
La Tây Thành này tương đối tùy hứng. Lúc đầu bởi vì thiếu tiền cho nên nhận học sinh nhỏ là Kiến Xương. Sau này không thiếu tiền nữa nên anh ta đến dạy rất không đúng giờ. Hơn nữa trong tháng tám không biết bị kích thích gì, ý tưởng đột phá đi đến núi Chung Nam, ở đó hơn mấy tháng, cuối cùng mới vừa trở về.
Lúc mới bắt đầu, đột nhiên anh ta không đến lớp, Triệu Trân Trân còn cố ý đi hỏi Trương Lộ Lộ. Trương Lộ Lộ rất bất đắc dĩ thở dài, nói anh họ La Tây Thành tính tình chính là như thế. Bởi vì anh ta có chút danh tiếng nên trường học cũng không quản lý anh ta gì cả.
Vương Văn Quảng sợ trễ nải Kiến Xương, đề cập đến chuyện mời thầy giáo khác cho thằng nhóc. Ai ngờ thằng nhóc này chỉ muốn học với La Tây Thành, kiên quyết không đồng ý.
La Tây Thành vẫn là một người hôm nay có rượu hôm nay say. Anh ta mặc áo khoác nỉ mới tinh, trên cổ tay là chiếc đồng hồ đeo tay sáng loáng, dưới chân giày da bóng loáng đến độ có thể làm cho con muỗi ngã chổng đầu. Gương mặt phơi nắng trên núi có hơi đen, nhưng đầu tóc thì được cắt tỉa kiểu mới, thoạt nhìn vô cùng có sức sống.
Kiến Xương cảm thấy thầy La càng đẹp trai hơn so với trước kia.
Dựa theo sắp xếp chương trình học ban đầu, buổi sáng La Tây Thành dạy xong tiết thì nên đi rồi, nhưng Vương Kiến Xương không muốn để cho anh ta đi. Thằng nhóc sớm đã quan sát thấy được một đặc điểm của thầy La, đó chính là cực kỳ thích ăn, thèm ăn giống hệt thằng nhóc. Thằng nhóc bèn chân thành mời La Tây Thành ở lại ăn cơm trưa, còn nói sủi cảo nhân thịt và rau hẹ do mẹ gói là thiên hạ vô địch.