Đằng Đằng không ngờ nhà mình lại rộng và đẹp như vậy, rất nhiều thứ trong nhà khiến cậu bé tò mò, đặc biệt là chiếc đàn piano cực lớn trong phòng khách. Nhân lúc bố mẹ không để ý, cậu bé cẩn thận vén chiếc khăn trải bàn trên đó lên một chút, để lộ nắp màu đen bên trong.
Thầy Lâm bưng một chậu nước bẩn đi xuống lầu, nhìn thấy con trai đứng ở bên cạnh đàn piano thì mỉm cười đi tới, giúp cậu bé mở nắp đàn, chỉ vào phím đàn nói: “Con trai, đây là đàn piano, con thử đánh xem!”
Đằng Đằng nhìn cha, rồi giơ tay ra đánh thử, piano lập tức phát ra một nốt nhạc tuyệt đẹp.
Đôi mắt của cậu bé sáng lên, nói: “Cha ơi! Âm thanh nghe hay quá!”
Thầy Lâm xoa đầu cậu bé và nói: “Mẹ của con biết chơi rất nhiều bài hay, đợi hết bận sẽ đánh cho con nghe, có được không?”
Đằng Đằng lớn giọng nói: “Được ạ! Mẹ thật là giỏi!”
Hai vợ chồng Ngô Thanh Phương rất nhanh đã dọn dẹp xong căn phòng ở trên lầu. Lấy ga trải giường ra khỏi hành lý, dọn giường, Đằng Đằng nằm lên đó và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười, thầy Lâm đau lòng nói: “Thanh Phương, em mệt rồi, em cũng nghỉ ngơi một lát đi, anh đi đun nước nóng!”
Ngô Thanh Phương quả thực rất mệt, cẩn thận nằm bên cạnh con trai, thấy gương mặt đáng yêu của cậu bé, nhịn không được lại mỉm cười.
Hệ thống sưởi trong phòng rất mạnh, cô cảm thấy toàn thân ấm áp, một lúc sau thì chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại đã hơn năm giờ, Đằng Đằng đã không thấy đâu. Ngô Thanh Phương vội vàng chỉnh lại quần áo đi xuống lầu thì thấy chồng đang cầm một cuốn sách trên tay đang đọc cho con trai nghe.
“Mẹ, mẹ tỉnh dậy rồi ạ?”
Ngô Thanh Phương cười với con trai, hỏi: “Đằng Đằng, con đang nghe chuyện gì thế?”
Đằng Đằng trả lời: “Mẹ ơi, cha đang kể cho con nghe câu chuyện về các vì sao!”
Ngô Thanh Phương gật đầu, nói với chồng: “Em đi rửa mặt trước, sau đó thay quần áo cho Đằng Đằng. Chúng ta qua đó thôi!”
Bởi vì Triệu Trân Trân đồng ý quay về nhà công vụ nên tâm trạng của Vương Văn Quảng rất tốt, anh lấy củ cải chua ra rửa, vừa cắt vừa ngâm nga một bài hát.
Triệu Trân Trân mỉm cười, lấy vài viên thịt gắp vào bát không, mỗi một loại đều nếm thử. Cô cảm thấy nhân đậu rất ngon, vì vậy gắp một miếng đưa tới miệng chồng và nói: “Văn Quảng, nhóm người của chị Thanh Phương rất đông, nhà trường sắp xếp chức vụ có khó khăn không?”
Vương Văn Quảng nuốt miếng thịt viên nhân đậu, gật đầu nói: “Đúng vậy, các vị trí giảng dạy sẽ bão hòa một trăm phần trăm. Hơn nữa có một số khoa bị vượt chỉ tiêu nghiêm trọng. Nhưng đây cũng là chuyện không thể làm khác được, về việc điều chỉnh công việc trước đây đã có rất nhiều có ý kiến, trong thời gian ngắn lại chuyển đi là không thích hợp. Tuy nhiên hiệu trưởng Hà đã viết báo cáo về tình hình này, ước tính thành phố sẽ phê duyệt nó thôi!”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Việc đặc biệt nên cách giải quyết cũng đặc biệt, sẽ được phê chuẩn thôi! Tuy nhiên cứ như vậy không phải giải pháp lâu dài, vẫn phải nghĩ thêm vài giải pháp mới được!”
Vương Văn Quảng mỉm cười có chút đắc ý, nói: “Anh đã có giải pháp, nhưng để thực hiện nó bây giờ không dễ dàng, ít nhất phải đợi đến nửa cuối năm sau!”
Thấy dáng vẻ đã tính trước mọi việc của anh, Triệu Trân Trân tò mò hỏi: “Giải pháp gì thế?”
Người nhiều chức ít nhưng đều là cán bộ nhà nước nên không thể sa thải, chỉ còn một cách là thuyên chuyển.
Vương Văn Quảng cười nói: “Ngoại trừ chủ nhiệm khoa, tất cả giảng viên đều phải nhận sát hạch bất thường. Nếu liên tiếp ba lần sát hạch không đạt thì sẽ phải rời khỏi vị trí tuyến đầu, điều tới bộ phận hậu cần hoặc hành chính!”
Đây là một ý hay, hơn nữa cũng rất công bằng.
Triệu Trân Trân hoài nghi hỏi: “Văn Quảng, bộ phận hậu cần và hành chính cần nhiều người như vậy sao?” Nếu không cần, vậy lại là nuôi không một số người. Mặc dù tiền lương do chính phủ trả, không cần trường học phải lo lắng nhưng làm như vậy cũng là lãng phí tài nguyên của đất nước.