Đơn vị nào cũng vậy, nhân viên tăng giảm đều sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề. Mấy năm trước, nhà trường đồng thời điều đi rất nhiều giảng viên, thật ra rất nhiều người trong số họ đều là trụ cột của khoa mình phụ trách. Một khoảng thời gian dài sau đó các vị trí giảng viên trong trường đều thiếu người và họ không thể tuyển dụng những người có trình độ tương xứng. Không còn cách nào khác ngoài việc hạ thấp yêu cầu. Sau khi thực hiện, rất nhiều người đã nhân cơ hội lẻn vào. Tuy nhiên nhóm giảng viên không đạt tiêu chuẩn đã bị Vương Văn Quảng điều chỉnh cách đây một thời gian. Ai có trình độ khá thì vẫn được ở lại khoa, còn ai quá kém thì bị chuyển tới các bộ phận hậu cần của trường.
Sự thật đã chứng minh rằng cần phải làm như vậy, hiện giờ nhóm người Ngô Thanh Phương đã trở lại, vừa hay bổ sung vào các vị trí còn trống trong các khoa.
Ngoài vấn đề chức vụ công việc, quan trọng nhất là vấn đề nhà ở, nhiều người về một lúc như vậy, nhà ở chắc chắn sẽ lại trở nên căng thẳng. Dù sao trong trường có một số ít người có tư cách ở trong một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, cho nên ngôi nhà họ đang ở thực ra là hai sân nhỏ ghép lại với nhau, có rất nhiều phòng và sân lớn, vô cùng được săn đón.
Bên hậu cần định để gia đình hiệu phó Vương chuyển đến nhà công vụ. Căn nhà này đã sẵn sàng để tái phân bổ.
Triệu Trân Trân không lập tức đáp lại lời của chồng, mà dùng đũa lật những viên đậu nhồi thịt trong chảo dầu, sau đó quay đầu nói: “Tam Bảo, không cần nhóm lửa nữa con đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi!”
Vương Kiến Xương cẩn thận đẩy củi dưới đáy nồi vào, vui vẻ đứng dậy đi ra sân rửa tay, lại bưng một cái bát rỗng gắp từ thố lớn nửa bát thịt viên vừa mới nấu xong bưng đi.
“Văn Quảng, có phải trường học muốn để chúng ta chuyển về?”
Vương Văn Quảng gật đầu, nói: “Đúng vậy, bên hậu cần đã nói với anh chuyện này. Nếu không có sự chấp thuận của hiệu trưởng Hà, bọn họ sẽ không dám sắp xếp như vậy.”
Nói thật Vương Văn Quảng rất muốn chuyển về nhà công vụ ở, khi chủ nhiệm hậu cần đến hỏi anh, anh còn có chút kích động, suýt nữa thì đồng ý luôn. Sau đó nhớ tới phải hỏi ý kiến vợ nên mới trả lời bọn họ cần suy nghĩ một chút. Trông thấy vẻ mặt chờ đợi của chồng, Triệu Trân Trân đột nhiên rất muốn làm khó anh một chút. Đang muốn nói chuyện thì phát hiện nồi thịt viên cuối cùng đã chiên xong, cô cầm cái muỗng vớt ra cái chậu lớn, cười nói: “Văn Quảng! Anh muốn ăn thịt kho tàu hay thịt sốt?”
Vương Văn Quảng ngẩn ngơ, anh vẫn luôn đợi ý kiến của vợ, nhưng không ngờ Triệu Trân Trân lại chuyển sang chủ đề khác.
Có lẽ việc không có câu trả lời trực tiếp đã nói rõ thái độ rồi.
Trong lòng anh khó tránh khỏi thất vọng, nhưng nghĩ đến cuộc sống bây giờ của mình đã rất tốt rồi. Mặc dù không được sống trong nhà công vụ cũng có chút đáng tiếc, nhưng cũng không cần thiết, vì vậy anh cười nói: “Nấu thịt kho tàu đi, các con rất thích ăn!”
Triệu Trân Trân nhìn mặt anh chằm chằm hai lần, cười ha hả một tiếng rồi nói: “Văn Quảng, trong chốc lát nhiều người ở nông trường về như vậy, trường học của các anh phải chịu áp lực rất lớn. Nếu như hiệu trưởng Hà có ý để chúng ta chuyển về vậy thì chúng ta chuyển về đi!”
Vương Văn Quảng đang cầm đũa gắp thịt viên ăn, nghe thấy lời này tay run run, viên thịt cũng bị rơi lại vào thố.
Triệu Trân Trân không nhịn nổi lại bật cười.
Lúc này Vương Văn Quảng cũng đâu còn tâm trạng ăn thịt viên, anh cũng cười ha hả hai tiếng, đi lên phía trước ôm vợ. Anh cảnh giác nhìn ra cửa, cúi đầu hôn lên trán vợ và nói: “Sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc của em chứ?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, nói: “Không đâu, bây giờ đã không giống ngày trước!”
Tất cả đều đã kết thúc.
Ngô Thanh Phương và thầy Lâm đã bận rộn hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ tầng trên và tầng dưới.