Kiến Quốc chỉ vào hai cái giỏ lớn mà nói: “Ngày mai tự cháu đi cũng không phải là không được, nhưng những thứ này nặng hơn 20kg, một mình cháu xách quãng đường dài như vậy thì quá mệt. Vậy lần này chúng ta không thể chia năm năm được, mà phải là chia bốn sáu!”
Triệu Lập Chí nhanh chóng tính nhẩm tính trong đầu, nếu mà chia bốn sau thì cậu ấy sẽ ít đi bốn tệ.
Bốn tệ không phải là quá nhiều, nhưng cũng không phải là quá ít, cậu ấy nghiến răng suy nghĩ một chút, cảm thấy cái gì cũng có xác xuất. Tôn Phi Phi sống ở vùng ngoại ô phía đông, ít có khả năng sẽ xuất bây giờ chợ nông sản ở vùng ngoại ô phía tây. Hơn nữa cho dù có một phần nghìn cơ hội gặp nhau, điều đó cũng cho thấy bọn họ thật sự là có duyên phận!
Triệu Lập Chí gật đầu coi như đã đồng ý.
Ngày hôm sau, Kiến Quốc thức dậy trước năm giờ, thằng bé không dám bật đèn, vì vậy đã mặc quần áo trong bóng tối, sau khi sắp xếp chăn ga gối đệm trên chiếc giường nhỏ của mình xong thì lặng lẽ từ trong ngăn kéo lấy ra một mảnh giấy và đặt cạnh chiếc gối của anh trai, sau đó rón rén đi ra khỏi phòng.
Động tác của thằng bé vốn đã rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn phát ra một chút âm thanh.
Triệu Trân Trân lúc này đã tỉnh, cô đẩy cánh tay chồng ra, có chút nghi ngờ nói: “Văn Quảng, anh có nghe thấy bên ngoài động tĩnh gì không?”
Vương Văn Quảng nhắm mắt lại và trả lời: “Có lẽ không phải là nhà mình!”
Anh đang nói về nhà họ Lưu ở bên cạnh.
Bây giờ không chỉ nông trường Thanh Hòa, mà tất cả các tù nhân lao động cải tạo trên toàn quốc đều đã được trả tự do, Lưu Chí Cường cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, sau khi rời nông trường Sơn Tây, anh ta đã không về lại đại học Bình Thành mà gửi đơn xin từ chức.
Lưu Chí Cường tuy chỉ là phó giáo sư nhưng trình độ chuyên môn rất cao, được coi là cao nhân trong khoa cơ điện công trình, để mất đi một nhân tài như vậy thì thật đáng tiếc. Nhưng bây giờ nhà trường có số lượng giáo viên quá đông, Vương Văn Quảng phụ trách nhân sự đã rất đau lòng mà chấp thuận yêu cầu của anh ta, còn viết một lá thư giới thiệu cho anh ta với nhiều lời khen ngợi.
Lưu Chí Cường dám từ chức, điều đó có nghĩa là anh ta đã tìm được một công việc mới, thư giới thiệu thực ra có hay không cũng không sao. Nhưng nếu Vương Văn Quảng đóng con dấu chính thức của trường trên đó thì điều này có ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhiều đơn vị sẽ thêm thư giới thiệu vào hồ sơ để làm tài liệu tham khảo và bổ sung thông tin cá nhân.
Tóm lại chỉ có lợi chứ không có hại.
Khi biết chồng chưa về, chị Lưu chạy sang nhà bố mẹ chồng làm ầm ĩ lên. Vốn chị ta nghĩ cũng chỉ là ầm ĩ rồi thì xong, tuy không có kết quả gì nhưng trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút. Nhưng mà không ngờ chị ta mắng ác quá, cha chồng tức đến mức tăng huyết áp và mất ngay tối hôm đó.
Lưu Chí Cường sau khi nhận được điện báo đã vội vã trở về ngay trong đêm, vừa bước vào nhà, anh ta đã nằm xuống bên xác cha mình mà khóc lớn.
Chị Lưu sợ đến nỗi trốn trong góc tường, chị ta vốn nghĩ chồng sẽ đánh đập mình thậm tệ. Nhưng anh ta đã không làm thế, từ khi về nhà cho đến khi lo liệu đám tang xong, Lưu Chí Cường thậm chí còn không thèm nhìn chị ta, như thể chị ta không hề tồn tại.
Sau bảy ngày, Lưu Chí Cường quyết định nhường ngôi nhà của gia đình cho người em ruột của mình, anh ta thu dọn chút hành lý và chuẩn bị đưa mẹ mình đến Sơn Tây. Trước khi đi, Đại Ngưu và Nhị Ngưu đã tìm gặp cha và nói rằng họ muốn cùng đi.
Nếu chuyện này nếu là trước đây, chị Lưu nhất định sẽ ngăn cản, chị ta đã nuôi nấng Đại Ngưu và Nhị Ngưu từ bé, Lưu Chí Cường dựa vào đâu mà muốn mang đi hết? Nhưng bây giờ chị ta không dám.
Sự kết thúc của một cuộc đời cuối cùng đã khiến chị ta nhận ra rằng có lẽ trước đây chị ta thực sự đã sai lầm.
Lưu Chí Cường đưa mẹ và hai con đến Sơn Tây, bản thân anh ta sẽ dạy học ở đại học Sơn Tây, hai con sẽ học trường cấp hai trực thuộc trường đại học, mẹ Lưu Chí Cường ở nhà nấu ăn. Gia đình bốn người không mấy hạnh phúc, nhưng cuộc sống lại rất yên bình.