Vương Kiến Quốc mạnh dạn nói: “Tất nhiên là cháu biết làm, nhưng cháu không thấy nhà Cậu Lập Chí có thịt gà đâu!”
Triệu Lập Chí nuốt xuống miếng bánh ngọt cuối cùng, mặc áo khoác chạy ra sau sân, rất nhanh đã mang về một chiếc thùng giấy, trong đó có mấy con gà và vịt đã được làm sạch.
Trong phòng có lò sưởi nên không thể để đồ vào, nhưng nhiệt độ bên ngoài đã dưới không độ, đó như một chiếc tủ lạnh lớn ngoài tự nhiên, vào mùa này thịt tươi bảo quản nửa tháng cũng không có vấn đề gì. Nhưng bà thím là một người cẩn thận, sợ rằng một ngày nào đó khi nhiệt độ tăng cao vào ban ngày thì đồ sẽ bị hỏng nên gà làm sẵn đều bị xát muối.
Kiến Quốc chọn ra một con gà béo, dùng nước rửa sạch, chặt miếng, rắc tiêu bột và ngũ vị hương, ướp nửa tiếng, Trong lúc này, thằng bé tìm một chiếc bánh bao trắng to và cắt thành từng viên nhỏ, sau đó đun nóng chảo cho bánh bao vào đảo một lúc. Bánh bao nhanh chóng đã khô và giòn, khi có màu hơi vàng thì cho nó vào một cái đĩa, cuối cùng dùng cây lăn để nghiền vụn nó là có thể dùng được rồi.
Những miếng gà sau khi được tẩm ướp sẽ được phủ một lớp bột trộn với trứng gà, sau đó lăn trong bánh bao đã được nghiền vụn là có thể cho vào chảo dầu được.
Chẳng mấy chốc, một đĩa gà rán lớn đã được làm xong.
Triệu Lập Chí cũng không sợ nóng, cầm đũa lên vội vàng ăn.
Theo kế hoạch, Kiến Quốc còn định làm thêm một món canh nữa, ở nhà khi gia đình ăn gà rán thì mẹ đều phối món như thế. Nhưng khi thấy bộ dạng tham ăn của cậu Lập Chí, sợ rằng một mình cậu ấy sẽ ăn hết nên thằng bé đã cầm một cái đĩa không và chia gà thành hai phần, sau đó ân cần nói: “Cậu ơi, cậu bưng ra phòng khách ăn đi, ở đây bừa bộn quá, cháu đi thu dọn chút!”
Triệu Lập Chí nghĩ rằng có lý, liền bưng đĩa rời đi.
Mặc dù trong bếp không có hệ thống sưởi, nhưng bếp đã được sử dụng gần như cả buổi sáng, nhiệt độ trong phòng rất cao. Kiến Quốc thoải mái ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vắt chân ăn vài miếng gà rán, sau đó nhanh chóng làm canh gà tảo tía và hâm nóng ba chiếc bánh bao trắng lớn.
Thằng bé múc cho mình một bát canh gà lớn, lại từ trong tủ lấy ra nửa đĩa dưa chua đã thêm chút dầu mè. Sau đó thoải mái ăn một miếng gà rán, húp một ngụm canh, thỉnh thoảng lại gắp một củ cải muối. Sung sướng khỏi phải nói.
Triệu Lập Chí ăn xong nửa đĩa gà rán, nằm trên ghế sô pha suy nghĩ một chút về cuộc sống. Cậu ấy cảm thấy bụng còn chưa no nên bưng đĩa không vào bếp, nhìn thấy Kiến Quốc đang thưởng thức, cậu ấy lập tức nói: “Nhị Bảo, thằng nhóc láu cá này, làm canh xong sao không gọi cậu?”
Kiến Quốc gắp miếng gà rán cuối cùng trong đĩa và bình tĩnh nói: “Cậu Lập Chí, vừa rồi cháu có gọi cậu mà, cậu không nghe thấy sao? Nhưng giờ cũng đúng lúc, bánh bao hấp còn ấm, canh gà cũng không bị quá nóng nữa!”
Triệu Lập Chí hừ một tiếng, giơ tay nói: “Được, nhanh múc một bát cho cậu!”
Kiến Quốc ngồi im và nói: “Cậu Lập Chí, mặc dù cháu cao hơn cậu nửa cm, nhưng cháu vẫn chưa mười bốn tuổi. Cháu vẫn còn là một đứa trẻ, cậu đã hai mươi tuổi rồi. Cậu là người lớn nên cuộc sống phải tự mình lo liệu, cậu tự múc canh đi, trong nồi tất cả đều là của cậu!”
Triệu Lập Chí tức giận, nhưng cái bụng không cho phép cậu ấy giận dỗi nữa, cau mày múc canh, cũng tìm một chiếc ghế nhỏ để ngồi xuống.
Vương Kiến Quốc mỉm cười đưa cho cậu ấy một chiếc bánh bao trắng lớn và nói: “Cậu Lập Chí, sáng mai chúng ta phải đi sớm, phải dậy lúc năm giờ, cậu có thể dậy được đúng không?”
Triệu Lập Chí sững sờ một lúc và nói: “Nhị Bảo, chúng ta đã nói rõ rồi, cậu sẽ trả tiền mua nguyên liệu, cháu làm và cháu bán, cậu không đi chợ đâu!”
Năm giờ sáng, có lẽ trời còn chưa sáng, bên ngoài lạnh như vậy, lại còn phải đi một đoạn đường dài. Quan trọng nhất là cậu ấy một sinh viên đại học phong lưu phóng khoáng, mà lại đi xách giỏ đi bán bánh, nếu như bị bạn học trông thấy thì sẽ trở thành trò cười. Đặc biệt nếu bị Tôn Phi Phi trông thấy thì quá xấu hổ!