Từ khi Triệu Lập Chí nghỉ phép, ngày nào cũng ở nhà ăn ngon uống ngon, nhưng cậu ấy vẫn không hài lòng, cứ có cơ hội là chọc tức mẹ mình.
“Lập Chí, mau dậy ăn cơm đi, mẹ làm gà rán và bánh hành cho con, ngon lắm đấy!”
Triệu Lập Chí thực ra đã dậy từ sớm, nhưng nằm trên giường không muốn dậy, cậu ấy gần như nuốt nước bọt khi nghe thấy gà rán và bánh hành. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ gian khổ của mình, kiếm tiền quan trọng hơn nhiều so với việc ăn gà rán, vì vậy cậu ấy uể oải lật người, quay lưng về phía Chu Thục Bình nói: “Mẹ à! Tại sao mẹ lại làm món bánh hành, món đó con đã ăn chán rồi, hơn nữa ăn xong trên người còn có mùi!”
Chu Thục Bình sững sờ, con trai mình từ nhỏ đã thích ăn bánh hành, mấy ngày trước nó còn ăn một lúc ba cái, sao bây giờ đột nhiên không thích nữa. Hơn nữa tại sao đột nhiên lại thích sạch sẽ như vậy?
Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng bà vẫn rất hào hứng nói: “Con không muốn ăn bánh hành, vậy còn có gà rán với canh trứng gà nữa!”
Triệu Lập Chí bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt mất kiên nhẫn nói: “Mẹ! Con không muốn ăn. Con đã ăn món mẹ nấu gần hai mươi năm rồi, đã lâu không còn thích nữa!”
Nghe thấy vậy Chu Thục Bình rất tức giận, những bà cũng không lắm lời với con trai mà nói: “Không ăn cũng phải dậy, lớn như vậy rồi sao còn nằm lì trên giường?”
Triệu Lập Chí liếc nhìn mẹ, nhẫn tâm nói: “Mẹ, gần đây có phải mẹ lại tăng cân không? Không phải là do ăn gà rán đấy chứ? Không phải con ghét bỏ mẹ, mà mẹ quá béo rồi, mẹ nhìn những người khác đi, mẹ trông già hơn mấy tuổi!”
Cho dù Chu Thục Bình có tốt tính đến đâu, nhưng khi nghe điều này, bà đã nổi trận lôi đình, nhặt chiếc gối đánh con trai mình, tức giận nói: “Đồ nhẫn tâm, anh đúng là đồ vô ơn, bây giờ còn chê tôi nữa! Vậy anh cứ ở nhà một mình đi, tôi sẽ đến nhà chị anh ở mấy ngày!”
Triệu Lập Chí lập tức nói: “Mẹ, vậy mẹ mau đi đi. Chắc là chị gái con với cháu ngoại đang nhớ mẹ lắm. Mẹ ở đấy lâu vào nhé, trước khi cha chưa về thì mẹ cũng đừng về, tránh việc con trai lại làm mẹ không vui!”
Chu Thục Bình trừng mắt nhìn cậu ấy rồi quay người rời đi.
Sau khi xác nhận mẹ đã tức giận và rời đi, Triệu Lập Chí lập tức tới phòng bếp, nhưng điều khiến cậu ấy thất vọng là gà rán và bánh hành đều đã bị mẹ cầm đi. Cậu ấy chỉ đành múc một bát canh trứng lớn, lau miệng rồi đi thông báo với Kiến Quốc.
Cả buổi sáng, Kiến Quốc mặc một chiếc tạp dề lớn, xắn tay áo, cố gắng làm bánh trong bếp nhà bà thím. Cuối cùng cũng làm được hai giỏ bánh lớn, một giỏ vẫn là bánh táo, giỏ còn lại là bánh ngọt hấp.
“Nhị Bảo, bánh của cháu làm ngon thật đấy.”
Sáng sớm, Triệu Lập Chí chỉ húp một bát canh trứng, còn hỗ trợ Kiến Quốc làm bánh cả buổi sáng nên bây giờ đã rất đói.
Kiến Quốc cầm một chiếc bánh ngọt lên và bẻ đôi, ở giữa không có lớp tổ ong lớn, rất mịn và đều, khi ăn có vị ngọt thanh và mềm, độ ngon không thua gì bánh táo.
Thấy Cậu Lập Chí ăn hết lại cầm thêm một cái nữa, Vương Kiến Quốc nhìn mà đau lòng. Thằng bé định bán mỗi chiếc bánh ngọt nhỏ này với giá một hào một chiếc, với cách ăn như vậy có lẽ rất nhanh sẽ hết một tệ! Lúc làm bánh thằng bé đã để ý thấy trong bếp có thịt muối, lạp xưởng sấy khô đã làm sẵn và một số loại rau, nên hỏi: “Cậu Lập Chí, để cháu nấu cơm ăn nhé, bữa trưa chúng ta ăn gì đây?”
Triệu Lập Chí hỏi: “Cháu biết làm gà rán không?”
Kiến Quốc thật sự chưa từng làm món này.
Thằng bé bé tuy chưa từng làm, nhưng đã nhìn bà thím làm rồi, có vẻ cũng không khó lắm, đồng thời nếu làm thì bản thân cũng có thể được cùng ăn một bữa ngon. Bình thường gia đình thằng bé cũng ăn như vậy, cha Vương Văn Quảng cứ cách vài hôm lại mua một con gà về, gia đình có sáu người nhưng chỉ ăn có một con gà nên ăn uống cũng không được thoải mái.