Bởi vì liên quan đến kỳ nghỉ đông, kết quả của kỳ thi cuối kỳ rất nhanh đã có, không có gì bất ngờ Kiến Dân lại là người đứng đầu khóa. Không chỉ vượt qua người đứng thứ hai sáu mươi điểm mà còn có mấy môn như toán học, vật lý, hóa học đều đạt điểm tuyệt đối. Mặc dù trong kỳ thi giữa kỳ cậu bé cũng là người đứng đầu, nhưng thành tích hiện giờ mới rõ ràng là một tầm cao mới.
Tất nhiên, bản thân Kiến Dân rất vui khi đạt được điểm cao như vậy trong bài kiểm tra. Nhưng điều khiến cậu bé vui hơn là Ngô Thiên Nguyệt không lợi hại như trong tưởng tượng của cậu bé. Lần thi này trừ hai môn thi thiếu, thành tích các môn khác cũng không tệ, tất nhiên đó là so với các học sinh bình thường. Nếu so với Vương Kiến Dân, không tính địa lý và hóa học thì tổng điểm của Kiến Dân vẫn cao hơn cô bé ba mươi điểm.
Môn hóa và địa lý Kiến Dân đều đạt điểm tuyệt đối, cho dù Ngô Thiên Nguyệt cũng được điểm tuyệt tuyệt đối thì khoảng cách giữa bọn họ vẫn là ba mươi điểm! Mục tiêu cậu tự mình đặt ra là mười điểm, hiện giờ đã vượt qua rồi.
Kiến Quốc và Kiến Minh cũng đều đứng nhất khóa. Tuy nhiên Kiến Quốc là chiến thắng sít sao, cách người đứng thứ hai hai điểm. Kiến Minh thì không như vậy, chương trình lớp ba rất đơn giản với cậu nhóc, môn nào cũng được một trăm điểm.
Còn Kiến Xương cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, vừa hay đứng thứ mười trong lớp.
Sau kỳ nghỉ, mỗi ngày Kiến Dân đều học ba tiếng đồng hồ, nội dung là đọc trước bài mới. Ngoài ra thì chơi cùng các em, thỉnh thoảng sẽ đến thăm nhà bạn học, đến hiệu sách hoặc đi đánh bóng.
Cuộc sống của Kiến Xương không còn căng thẳng như vậy nữa, Vương Văn Quảng cũng đang trong kỳ nghỉ, buổi sáng dạy kèm cho thằng nhóc một tiếng, thời gian còn lại có thể tùy ý sắp xếp. Vương Kiến Xương bình thường đều dành để vẽ tranh.
Kiến Minh vẫn luôn không bận rộn, căn bản thích làm gì thì làm đó.
Chỉ có Kiến Quốc Vương Kiến Quốc là thực sự bận rộn, mỗi ngày ngoài việc phải làm bài tập, xem trước giáo trình, còn phải suy tính chuyện kinh doanh bánh ngọt.
Tính đến nay, Kiến Quốc đã tiết kiệm được năm mươi tệ, đây là một số tiền rất lớn đối với thằng bé. Tuy nhiên, thằng bé vẫn chưa hài lòng và mục tiêu của thằng bé là kiếm được một trăm tệ trong kỳ nghỉ đông.
Mặc dù bây giờ là kỳ nghỉ, thời gian rảnh của thằng bé tương đối nhiều, vốn dĩ là có đủ thời gian để làm bánh. Nhưng nhà thằng bé không tiện, bị cha phát hiện thì hỏng, bây giờ nhà bà cũng không tiện. Bà họ nghỉ phép rồi, trời lạnh bà cũng không muốn ra ngoài, mỗi ngày đều ở nhà nấu đủ các món ngon, cậu Lập Chí đã ăn đến mặt tròn luôn rồi.
Rõ ràng, đồng tiền có thể dễ dàng kiếm được lại không thể kiếm, Kiến Quốc trong lòng khó chịu biết bao nhiêu, còn có Triệu Lập Chí cũng khó chịu như thằng bé. Ban đầu Kiến Quốc dùng đồ bà họ tích trữ để làm bánh, bán được mười tệ chỉ chia cho cậu Lập Chí ba tệ. Triệu Lập Chí cảm thấy không cần làm gì cũng kiếm được ba tệ nên rất vui vẻ. Sau này bởi vì sợ Chu Thục Bình phát hiện nên Kiến Quốc để cậu ấy phụ trách các loại nguyên liệu. Lúc này Triệu Lập Chí mới biết ba tệ cũng chỉ bằng tiền vốn còn mắng Kiến Quốc quá gian thương, yêu cầu đưa năm tệ. Vương Kiến Quốc cảm thấy như vậy cũng không lỗ, dù sao chỗ bán và nguyên liệu đều là do cậu Lập Chí phụ trách.
Hai người vốn dĩ hợp tác rất tốt, không ngờ một kỳ nghỉ lại làm đảo lộn.
Kiến Quốc không bán được bánh vốn đã rất khó chịu. Vương Văn Quảng có lúc đi chợ mua đồ vào buổi sáng lại cho thằng bé đi theo để giúp xách đồ. Kiến Quốc vác trên lưng nửa túi đậu phộng khô, trong chợ thấy người ra người vào, bán gì cũng được, chỉ cần hàng chất lượng tốt thì đều có thể nhanh chóng đổi ra tiền.
Tình cảnh như vậy càng khiến Vương Kiến Quốc khó chịu.
Tuy nhiên, trời không tuyệt đường người, chuyện này rất nhanh đã có cơ hội.