Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 792 - Chương 792:

Chương 792:

Vương Văn Quảng nhìn con trai, có chút nghiêm nghị nói: “Tam Bảo, cha không hoàn toàn phủ nhận lời của thầy La, quả thật có một số người chỉ dựa vào sở trường có thể lên đại học, nhưng con phải hiểu rằng kiến thức hiện giờ con đang học đều là kiến thức cơ bản nhất. Nếu con không học tốt những thứ này, có thể sẽ ảnh hưởng đến con mắt nhìn sự vật, thay vào đó nếu như con học tốt các kiến thức này sẽ giúp con khám phá được nhiều hơn, sâu sắc hơn vẻ đẹp của cuộc sống!”

Một mặt Kiến Xương cảm thấy lời cha nói rất có lý, một mặt lại không hoàn toàn lĩnh hội được hết ý nghĩa trong đó.

Vương Văn Quảng nhìn quanh, nhưng không tìm được ví dụ thích hợp, bèn nói thầm: “Tam Bảo, con vẫn chưa đến Bắc Kinh, đợi có thời gian cha sẽ đưa con đến Cố Cung. Con sẽ phát hiện vẻ đẹp của những kiến trúc đó thực ra là một loại vẻ đẹp của toán học và sự đối xứng. Khi lớn lên, con sẽ nhận thấy rằng có rất nhiều vẻ đẹp ẩn sâu trong thế giới này, nếu con không có một số kiến ​​thức cơ bản nhất định thì căn bản sẽ không thể lĩnh hội được!

Lần này Kiến Xương đã hiểu hơn một nửa, thằng nhóc tò mò hỏi: “Cha ơi, Cố Cung đẹp lắm ạ?”

Vương Văn Quảng gật đầu.

Kiến Xương vẻ mặt trông đợi hỏi: “Cha ơi, vậy đợi được nghỉ lễ cha có thể đưa con đi Bắc Kinh không?”

Vương Văn Quảng rất vui vẻ trả lời: “Được, nhưng cha có một điều kiện, con phải thi được top mười trong lớp mới được!”

Vương Kiến Xương lập tức trở nên rầu rĩ.

Vương Văn Quảng cười, nói: “Tam Bảo, cha đã nới lỏng điều kiện cho con, anh cả và anh hai của con, còn có em trai của con đều phải đứng đầu khóa mới được!”

Lúc này Kiến Minh đã làm xong bài tập từ lâu, trên tay cầm hai cái rubik, nghe cha nói vậy thì làm mặt quỷ, nói: “Cha ơi! Nếu như đi Bắc Kinh, có thể đưa con tới hiệu sách xem không? Con nghe cô Lý nói hiệu sách của Bắc Kinh rất rộng, có rất nhiều sách mà chỗ chúng ta không có!”

Chồng của Lý Mẫn Tuệ làm ở quân khu Bắc Kinh, mỗi năm cô ấy đều đều nhân dịp nghỉ hè đến Bắc Kinh thăm chồng.

Vương Văn Quảng gật đầu đồng ý.

Lớp năm của trường tiểu học thuộc trường đại học Bình Thành có tổng cộng tám lớp. Kiến Xương đang học lớp A6, thành thích không phải là kém nhất nhưng tuyệt đối cũng không coi là tốt. Thành tích lần trước thi, hạng nhất lớp so với cả khóa cũng xếp khoảng thứ ba mươi. Hạng mười trong lớp xếp khoảng thứ một trăm, nên so với hạng nhất khóa của các anh em quả thực là dễ hơn nhiều.

Tuy nhiên cụ thể đối với Kiến Xương, vẫn có một độ khó nhất định.

Triệu Trân Trân lúc này đã làm xong tất cả bài tập ở lớp học buổi tối, cười khích lệ thằng nhóc: “Tam Bảo, lớp học văn hóa cũng giống như học vẽ, phải tập trung mới được. Con thông minh như vậy, có thể vẽ ra những bức tranh đẹp như vậy thì nhất định cũng có thể học giỏi môn toán, có đúng không nào?”

Kiến Xương cảm thấy bản thân quả thực rất thông minh nên gật đầu.

Vương Văn Quảng nhân cơ hội nói: “Tam Bảo, sau này nếu như có thời gian cha sẽ dạy kèm cho con. Nếu như không có thời gian con cũng không được buông thả bản thân. Nào, chúng ta tính toán một chút, kỳ thi cuối kỳ còn bảy ngày nữa đúng không? Thời gian bảy ngày này vô cùng quý giá, cha sẽ giúp con lập một kế hoạch học tập, được không nào?”

Kiến Xương đồng ý.

Ngày tháng không nhanh không chậm, thời gian cho kỳ thi cuối kỳ đã đến đúng như dự kiến, trường cấp ba của Kiến Dân là nơi tổ chức kỳ thi đầu tiên. Trong suốt học kỳ Vương Kiến Dân không hề lơ là, cậu bé đã vô cùng chăm chỉ vất vả trong hai tháng qua. Có thể nói cậu bé đã chuẩn bị đầy đủ cho kỳ thi này.

Quả nhiên, sau khi bài kiểm tra được phát ra, Kiến Dân liếc qua vài cái, cảm nhận đầu tiên là các câu hỏi thực sự rất đơn giản.

Cả kỳ thi diễn ra trong ba ngày liên tiếp, mỗi một môn Vương Kiến Dân đều trả lời vô cùng trôi chảy.

Tuy nhiên, bởi vì quá tập trung nên đến tận sau khi kỳ thi hoàn toàn kết thúc mới phát hiện, bởi vì trong nhà có việc gấp mà Ngô Thiên Nguyệt không tham gia thi vào ngày cuối cùng, đó cũng là lúc cô bé thi thiếu môn địa lý và hóa học.

Không biết tại sao, Ngô Kiến Dân đột nhiên cảm thấy cả người không khỏe.

Bình Luận (0)
Comment