Hôm đó sau khi ăn xong bữa tối, Vương Văn Quảng trước tiên viết tài liệu một lúc, sau đó thấy Kiến Xương đã làm xong bài tập, uống một cốc nước, lại ăn hai cái bánh quy.
Vương Kiến Xương vẫn còn muốn ăn cái thứ ba, anh đi tới với vẻ mặt nghiêm khắc, nói: “Tam Bảo, cha đã ra mấy câu hỏi cho con làm, bây giờ bắt đầu đi!”
Kiến Xương không quá vui vẻ gật đầu.
Nửa giờ sau, Vương Kiến Xương làm xong năm câu hỏi, Vương Văn Quảng cầm lên xem, phát hiện năm câu hỏi có hai câu sai. Trong đó điểm kiến thức của một câu giống với câu hỏi hôm trước đã làm, lần đó Kiến Xương đã làm đúng.
Vương Văn Quảng cau mày, vô cùng tỉ mỉ giải thích câu hỏi này.
Không ngờ, Kiến Xương vẫn dùng một đôi mắt to mơ hồ nhìn anh.
Trong lòng Vương Văn Quảng thở dài, không có cách nào chỉ đành giảng lại từ đầu một lượt. Lần này giảng xong anh trực tiếp hỏi: “Tam Bảo, con đã hiểu chưa?”
Vừa nãy khi cha giải thích, Vương Kiến Xương đã bị phân tâm, không biết vì sao thằng nhóc đột nhiên nghĩ tới thầy La. Trong mắt của thằng nhóc, cha và thầy La đề rất rất đẹp trai, nhưng vẻ đẹp của hai người hoàn toàn không giống nhau. So với vẻ đẹp của cha có cảm giác mạnh mẽ hơn thì thầy La có vẻ tản mạn hơn nhiều.
Kiến Xương cẩn thận nhìn kỹ ngũ quan của Vương Văn Quảng, phát hiện cha hấp dẫn hơn thầy La rất nhiều. Đôi mắt của cha rất sáng rất có thần, lông mày của cha rất rậm, là lông mày kiếm đẹp chuẩn mực, sống mũi cha thẳng, đôi môi của cha cũng đẹp, góc nghiêng cũng rất đẹp trai. Tóm lại, hình như thằng nhóc không thể tìm thấy góc chết nào.
Nếu so như vậy thì thầy La lại khác rồi, thầy rất gầy, mặc quần áo rộng thùng thình, hơn nữa mắt hơi nhỏ, còn kém xa cha.
Vương Kiến Xương đang nhìn chằm chằm cha mình và tiếp tục quan sát, Vương Văn Quảng đã cau mày, nói: “Tam Bảo! Con không chú ý nghe giảng mà nghĩ cái gì thế?”
Kiến Xương sợ hãi rùng mình một cái, thành thật nói: “Cha, con đang ngắm cha, cha đẹp trai hơn thầy La nhiều!”
Vương Văn Quảng sửng sốt một chút, trong lòng mặc dù mừng rỡ nhưng vẫn là nghiêm mặt nói: “Tam Bảo, sắp kiểm tra cuối kỳ rồi. Nếu như thái độ của con vẫn như bây giờ, đừng nói là đứng top năm trong lớp, ngay cả top mười cũng không có khả năng! Con phải nhớ một điều, khi học nhất định phải tập trung, không được suy nghĩ vẩn vơ!”
Vương Kiến Xương gật đầu, thuận tiện liếc một cái, cha có vẻ không giống đang tức giận, vì vậy thằng nhóc mạnh dạn nói: “Cha ơi, thầy La đã nói, với tình hình của con không quá cần học các môn văn hóa. Chỉ cần học vẽ tranh tốt là được. Tới lúc đó rất nhiều trường đại học sẽ tranh giành con!”
Về vấn đề kỳ thi tuyển sinh đại học, Vương Văn Quảng và hiệu trưởng Hà đã nghiêm túc thảo luận qua. Dựa trên tình hình bây giờ, họ thống nhất rằng có lẽ không cần phải đợi quá lâu, hệ thống tuyển sinh chắc chắn sẽ được thay đổi một lần nữa. Bởi vì chế độ tiến cử hiện nay, mặc dù không thể nói là hoàn toàn vô tác dụng, nhưng quả thực còn nhiều kẽ hở. Một số thí sinh giỏi, đủ tư cách vào đại học lại không có cơ hội học tập, ngược lại bị một số người có tâm cơ chiếm chỗ.
Nói đến đây phải kể đến một số sinh viên tốt nghiệp tháng sáu năm nay thực sự trình độ quá kém, nhà trường đã cho cơ hội hai lần thi lại nhưng nhiều người vẫn trượt. Chỉ một số ít chọn lưu ban học lại, những người còn lại không đành lòng bỏ qua như vậy, lại đến thị chính gây sự. Nhưng lần này bọn họ không may mắn như vậy, họ không gặp được phó thị trưởng Lý mà bị áp giải đến đồn cảnh sát, bị nhốt ba ngày ba đêm mới được thả ra.
Sau khi ra ngoài, ai nấy cũng ngoan ngoãn không dám gây chuyện nữa.
Trên thực tế, những người này có tật nói như rồng leo làm như mèo mửa, so với người bình thường vẫn có lợi thế hơn trong việc tìm việc. Tuy không lấy được bằng đại học nhưng bằng cấp ba của họ cũng có thể sử dụng, không có khó khăn trong việc xin vào các đơn vị hay các công xưởng.