Vẫn là bánh rán vừa mới vớt ra khỏi chảo, mười xu ba cái.
Bởi vì sợ đến muộn nên Chu Thục Bình buổi sáng chưa kịp ăn gì. Mặt bà nghiêm nghị không muốn ăn bánh rán nhưng bụng đã đói cồn cào.
Kiến Quốc vô cùng thành khẩn nói: “Bà mau ăn đi, nếu không đói ngất ra, lát nữa lại không có sức để mắng cháu!”
Chu Thục Bình nhìn bộ dáng pha trò của thằng bé, bị chọc cười, cuối cùng cầm bánh rán lên và ăn.
Sau khi hai người ăn xong, Chu Thục Bình mua một con gà và hai miếng sườn. Kiến Quốc một tay chồng hai giỏ lên nhau xách, một tay còn lại xách thịt gà và thịt, trọng lượng này đối với thằng bé hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Chu Thục Bình có chút lo lắng nói: “Nhị Bảo, nào, để bà cầm giỏ cho!”
Vương Kiến Quốc nâng chiếc giỏ lên và nghịch ngợm lắc lắc, nói: “Không cần đâu! Bà ơi, lần này bà đừng nói cho cha mẹ cháu biết nhé, được không bà?”
Chu Thục Bình im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nhị Bảo, lần này bà có thể không nói cho cha mẹ cháu, nhưng lần sau nếu bà lại phát hiện thì chắc chắn sẽ nói với họ!”
Vương Kiến Quốc ra sức gật đầu.
Thật ra Kiến Quốc cũng định lần này sau khi bán hết hàng sẽ dừng lại một thời gian. Tuần sau là kỳ thi cuối kỳ, để chứng minh việc bán bánh không ảnh hưởng đến việc học của mình, kỳ thi lần này nhất định phải đứng thứ nhất, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác.
Giống như Kiến Quốc, Vương Kiến Dân cũng có chấp niệm đứng thứ nhất.
Kiến thức lớp 10 quả thực khó hơn lớp 9 nhiều, môn học cũng nhiều hơn trước, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn Kiến Dân đã thích ứng được với tiết tấu này. Hơn nữa còn nhanh hơn tốc độ dạy của giáo viên một chút. Cậu bé đã xem trước tất cả giáo trình, khi các bạn học của mình vừa mới nắm vững nội dung trong sách giáo khoa, cậu bé đã làm xong toàn bộ các bài tập trong sách.
Cách học này có thể rất mệt mỏi đối với những học sinh lười biếng, nhưng Kiến Dân lại cảm thấy thoải mái lạ thường. Hơn nữa cậu bé cũng kinh ngạc phát hiện rằng lợi ích của việc làm này còn nhiều hơn nữa. Trước đó cậu bé làm xong bài tập đã là mười giờ đêm, nhưng nửa tháng qua, hiệu quả học tập của cậu bé đột nhiên tăng lên một tầm cao mới. Bất kể là xem trước hay làm bài tập, tốc độ đều nhanh hơn rất nhiều, cơ bản là trước tám giờ tối cậu bé có thể hoàn thành hết tất cả các bài tập.
Nói cách khác, sau tám giờ và trước mười giờ, cậu bé rảnh rỗi và có nhiều thời gian để có thể làm những gì mình thích.
Kiến Dân sẽ luyện chữ hoặc sẽ chơi một số trò chơi trẻ con nhưng thú vị với Kiến Minh.
Kiến Quốc một lòng muốn đứng đầu khóa, dưới sự giúp đỡ của Vương Văn Quảng, thằng bé đã lập một kế hoạch học tập nghiêm ngặt. Sau giờ học mỗi ngày, thằng bé sẽ nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà, dùng một giờ để xem lại những gì đã học và sau đó bắt đầu làm các câu hỏi. Gần đây thằng bé đã luyện tập xong bài tập trong sách giáo khoa, mỗi ngày đều không ngừng giải đề.
Sách bài tập đã làm xong, đề trường học phát cũng không làm thỏa mãn được nguyện vọng làm đề của thằng bé. Chính Vương Văn Quảng đã làm riêng cho thằng một tập câu hỏi của lớp 9. Mỗi ngày Kiến Quốc đều làm đề đến chín giờ năm mươi tối.
Kiến Xương cũng rất cố gắng. Nhưng bởi vì thầy La đã nói với tình hình của thằng nhóc, căn bản không cần lãng phí công sức học các môn văn hóa. Chỉ cần nâng cao trình độ hội họa đến một trình độ nhất định, sau này sẽ có trường đại học đến tranh giành thằng nhóc! Vương Kiến Xương ghi nhớ câu nói đó trong lòng, thậm chí có khi lên lớp vẫn còn suy nghĩ về việc vẽ tranh.
Cho nên thành tích của thằng nhóc gần đây đang đi xuống.
Triệu Trân Trân không nói gì, nhưng Vương Văn Quảng cảm thấy Kiến Xương quá tệ, nên chuyên tâm dành thời gian để dạy Kiến Xương. Anh đã kiên nhẫn hơn trước rất nhiều, nếu như giảng xong phát hiện ánh mắt mơ hồ của Kiến Xương, anh không nói hai lời sẽ giảng lại lần hai. Nhưng cứ như vậy hiệu quả cũng không khả quan lắm.
Cùng một câu hỏi, thậm chí Kiến Xương còn có thể làm sai hai lần.