Bời vì gia đình không ủng hộ nên mỗi lần Kiến Quốc làm bánh đều không hề dễ dàng. Lần đầu tiên rất thuận lợi vì bà thím không có nhà, sau này sẽ không may mắn như vậy nữa. Không còn cách nào khác thằng bé chỉ có thể chọn cách xin nghỉ mỗi tuần một lần. Buổi học buổi chiều nào không quá quan trọng, thằng bé sẽ xin nghỉ có việc hoặc xin nghỉ ốm. Bởi vì biểu hiện bình thường rất tốt, thành tích lại xuất sắc cho nên đều rất thuận lợi.
Xin nghỉ xong thằng bé vội vàng chạy đến nhà bà thím. Cậu Triệu Lập Chí đã chuẩn bị tất cả các nguyên liệu, cậu chỉ cần chuyên tâm làm bánh, sau khi làm xong lại lau dọn nhà bếp sạch sẽ là được.
Bởi vì bà thím làm việc trong nhà ăn của trường đại học, thời gian tan ca muộn nên về mặt lý thuyết là không thể gặp bà. Nhưng có hai lần Chu Thục Bình lo lắng bữa ăn cho con trai nên có tranh thủ về nhà xem, suýt chút nữa thì dọa hai đứa sợ chết khiếp.
Cũng may Triệu Lập Chí nhanh trí, vừa nghe thấy tiếng mở cổng đã vội vàng chạy ra ngoài sân, vô duyên vô cớ chọc cho bà. Chu Thục Bình rất tức giận, nhưng lại nói không lại con trai nên để lại hộp cơm rồi đi.
Mặc dù cảm thấy làm như vậy có chút có lỗi với bà, nhưng không làm như vậy không được.
Nếu để bà biết, cũng giống như cha mẹ biết, đến lúc đó không những thằng bé bị mắng một trận nghiêm khắc, mà sau này thực sự không thể bán bánh được nữa!
Bởi vì thỉnh thoảng Chu Thục Bình cũng ra chợ bán bánh đậu đỏ, Kiến Quốc lo xa, sợ có người cùng mua bánh của hai người nên từ lâu đã không làm bánh đậu đỏ nữa. Bây giờ làm bánh táo, bánh táo vừa ngọt vừa mềm, hơn nữa vị ngọt của táo là vị ngọt thanh, mọi người ăn không dễ ngán, loại ngọt này còn ngon hơn cả đường trắng, cho nên rất được yêu thích.
Bánh táo làm xong được cắt thành cỡ nửa lòng bàn tay, mỗi cái mười xu, mua năm cái tặng nửa cái, mua mười cái tặng một cái. Kiến Quốc rao tầm chục lần, ngay lập tức mọi người đã vây quanh thằng bé.
“Cậu bé, cho tôi hai cái!”
“Tôi muốn năm cái, cắt cho tôi nửa cái trước, sáng nay còn chưa ăn gì, đói chết đi được!”
“Mười cái được mười một cái sao? Tôi lấy mười cái!”
Chỉ trong vòng hơn một tiếng, giỏ bánh táo lớn đã được bán hết.
Kiến Quốc vui vẻ xách giỏ lên, cũng không vội về nhà mà đi đến một quầy hàng cách đó không xa mua mười xu bánh rán.
Trời phương Bắc khô lạnh, ăn một miếng đồ ăn nóng mới ra khỏi chảo cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Kiến Quốc ăn liền mấy cái bánh rán, thấy trời cảm thấy thời gian vẫn còn kịp nên lại tiêu năm xu mua một bát sữa đậu lớn, uống xong cơ thể mới dần ấm áp.
Thằng bé lấy ra khăn tay lau miệng, trong lúc vô ý nhìn về phía trước, mới phát hiện có một người đã nhìn chằm chằm thằng bé một lúc.
Vương Kiến Quốc thì thầm xui xẻo, hối hận bản thân không nên tham ăn, quay đầu xách giỏ bỏ chạy.
Chu Thục Bình đuổi theo phía sau với nửa giỏ bánh nhân đậu chưa bán được, vừa chạy vừa hét: “Nhị Bảo, đứng lại!”
Kiến Quốc quay đầu lại, thấy bà có vẻ như chạy có chút cực nhọc, hơn nữa trên chợ có rất nhiều người, nếu như đụng ngã thì không tốt. Thằng bé lưỡng lự mấy giây, nhanh chóng nghĩ ra một ý hay nên chủ động dừng lại. Không những đừng lại mà còn rất thản nhiên vẫy tay với bà.
Chu Thục Bình thở hổn hển chạy tới, còn chưa kịp lấy lại hơi đã nói: “Nhị Bảo! Tại sao cháu lại bán bánh? Trước khi học nấu ăn không phải bà đã nói với con rồi sao, chỉ được làm cho người nhà ăn thôi!”
Vương Kiến Quốc căn bản không để ý đến lời bà, vươn tay cười vỗ vỗ lưng bà cười khúc khích nói: “Bà mệt không, mau nghỉ ngơi đi!” Nói rồi lại đảo mắt, mượn ghế của thím bán cải thảo bên cạnh, tìm một chỗ trống ở ven đường, nói: “Bà ngồi đi, cháu sẽ giúp bà bán hết chỗ bánh này!”
Nói xong, thằng bé giành cái giỏ từ trong tay Chu Thục Bình, bước vào chợ mà không quay đầu lại.
Khoảng nửa giờ sau, sau khi bán hết bánh đậu đỏ Kiến Quốc quay lại, trên tay còn cầm hai cái túi giấy dầu, thằng bé cười và đưa cho bà học một cái và tự mở một cái ra ăn.