Vương Văn Quảng nói: “Có thể đi nhưng mà trước hai giờ con bắt buộc phải quay về.”
Kiến Quốc cười nói: “Không thành vấn đề. Cha ơi, con làm xong một đề thi thì sẽ nhanh chóng quay lại.”
Trên mặt Vương Văn Quảng là nụ cười tán thưởng, rất hài lòng đối với thái độ dù có làm việc gì đi nữa thì cũng đều nhớ tới chuyện học hành của thằng bé.
Vương Kiến Quốc về tới nhà bà thím, Triệu Lập Chí đang nằm trên sô pha đói tới mức hoài nghi nhân sinh. Kiến Quốc nhìn khuôn mặt ỉu xìu của cậu mình thì không biết vì cái gì lại thấy hơi buồn cười, đưa hai cái bánh bao to cho cậu ấy rồi hỏi: “Cậu Lập Chí, cậu đang nghĩ gì thế? Nghĩ tới chị gái xinh đẹp lần trước gặp được ở chợ kia à?”
Hương vị của bánh bao khiến Triệu Lập Chí ngồi dậy ngay lập tức, cậu ấy nhận lấy cắn một miếng to rồi nói: “Nhị Bảo, cậu nói một lần cuối cùng, cháu phải chú ý vấn đề xưng hô của cháu đi nhé. Cháu không được gọi Tôn Phi Phi là chị, cháu phải gọi là cô.”
Vương Kiến Quốc không quan tâm tới vấn đề này, mà giơ tay ra nói: “Một cái bánh bao một hào rưỡi, tổng cộng là ba hào.”
Triệu Lập Chí bị bánh bao làm cho nghẹt thở một lúc, cậu ấy dùng sức nuốt xuống, nói một cách cực kỳ bất mãn: “Nhị Bảo, cháu cũng quá tính toán keo kiệt rồi đấy, tiền chúng ta đi chợ mua đồ ăn sáng đều là tiền của cậu đó.”
Kiến Quốc vẫn không bị lay động, nói: “Cậu à, lúc trước không phải cậu đã từng nói là cậu bỏ vật tư bỏ mặt bằng, cháu làm bánh bán bánh. Nói trắng ra thì cậu là ông chủ, ông chủ mời ăn sáng đúng quá còn gì? Bây giờ lại không phải là ở chợ, giữa chúng ta là quan hệ họ hàng, cháu sợ cậu đói nên đem bánh bao đến cho cậu. Nhưng cho dù là anh em ruột thì cũng phải tính toán rõ ràng, nếu cậu không đưa tiền cho cháu thì cháu không quan tâm cậu nữa đâu.”
Triệu Lập Chí hết cách cũng lười phải lảm nhảm với thằng bé, lấy ba hào từ trong túi đưa cho thằng bé.
Kiến Quốc cười tít mắt lại nhận lấy rồi nói: “Cậu Lập Chí, cậu ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta cùng nhau làm bánh ngọt nhỏ trước. Chiều nhà cháu chuyển nhà nên thời gian của cháu không nhiều, cháu đã hứa với cha cháu phải về trước hai giờ rồi.”
Triệu Lập Chí tức giận phừng phừng nhìn thằng bé một cái, rồi lại cúi đầu tập trung ăn bánh bao.
Buổi sáng sau khi ở chợ về, Kiến Quốc đã nhào hai chậu bột để làm bánh táo lúc này đã lên men xong rồi. Thằng bé đổ ra hai cái khay hình chữ nhật dài để điều chỉnh một chút, rải lên trên một lớp nhân hạt dưa, bỏ nước lạnh vào nồi bắt đầu hấp. Mẻ bánh táo đầu tiên làm xong còn chưa thấy Triệu Lập Chí tới nên Kiến Quốc hơi nóng ruột, chạy tới phòng khách nhà chính thì đã thấy Triệu Lập Chí lại nằm dài lên sô pha mắt nhắm mắt mở.
Vương Kiến Quốc luôn thấy cậu Lập Chí từ sau khi đổi chuyên ngành đại học thành triết học thì cả người có chút không bình thường. Dùng cách bình thường căn bản không có tác dụng gì cả, vì thế thằng bé bước tới trước nắm lấy cổ áo của Triệu Lập Chí nói: “Cậu ơi, cậu nhanh dậy đi thổi lửa giúp cháu. Cháu sắp phải nhào bột làm bánh ngọt rồi.”
Sức lực ở tay của Kiến Quốc rất lớn, ra tay không nặng không nhẹ ghì chặt lấy cổ Triệu Lập Chí làm cậu ấy bị đau, cậu ấy đánh trả một chút rồi nói: “Nhanh thả ra, cậu dậy đây.”
Có Triệu Lập Chí giúp thổi lửa nên ba mẻ bánh táo nhanh chóng được hấp chín, Kiến Quốc cũng nhào hai chậu bột lớn để làm bánh ngọt. Thằng bé rửa sạch mấy cái khay hình chữ nhật dài rồi quét một chút dầu ăn lên trên, đổ bột vào đầy khoảng tám phần thì thôi. Sau khi thằng bé làm mẫu một lần thì chạy tới nhà chính xem giờ sau đó nói: “Cậu Lập Chí, sắp hai giờ rồi cháu phải đi đây, cậu bắt buộc phải hấp cho xong chỗ bánh ngọt này nhé. Nếu không đợi lúc cháu quay lại thì số bột đã nhào này không thể dùng được nữa đâu.”
Nhìn hai chậu bột lớn, Triệu Lập Chí rất muốn đạp vào hai chân thằng bé.
Tiếc là Kiến Quốc giống như đi guốc trong bụng cậu ấy nên nhanh chóng chạy ra ngoài, quay đầu lại cười nói: “Cậu Lập Chí, mẹ cháu tan làm chắc chắn sẽ nấu cơm ngon, tối cháu sẽ đem tới cho cậu, không lấy tiền đâu.”