Lúc này cảm xúc của Triệu Lập Chí mới cân bằng lại được một chút.
Lúc Vương Kiến Quốc về tới nhà thì người của bộ phận hậu cần ở trường học đã tới rồi, những thứ lớn cồng kềnh như giường sô pha tủ sách đều đã được khiêng đi rồi. Kiến Dân với Kiến Quốc mỗi đứa một cái túi vải đang dọn đồ của mình vào trong, đồ đạc của Kiến Minh là ít nhất nên đã thu dọn xong rồi đang chơi súng cao su trong tay.
Kiến Dân với Kiến Xương không có sức mà chơi với cậu nhóc, Kiến Minh nhìn thấy Kiến Quốc về thì vui vẻ nói: “Anh hai, anh nói xem cái súng cao su này với viên bi này có phải là rất xinh đẹp không?”
Vương Kiến Quốc sắp mười bốn tuổi rồi, đã không thấy những thứ đồ chơi của con nít này thú vị nữa, thằng bé liếc nhìn một cái rồi nói một cách qua quýt: “Được đấy.”
Kiến Minh lập tức cười lên tiếp tục nói: “Anh hai, anh nói xem cái súng cao su này của em có bắn chết được con chim không?”
Lúc trước khi ở công xã Anh Đào rất nhiều con nít đều chơi súng cao su, lúc đó mặc dù Vương Kiến Minh rất tò mò nhưng vì thể hiện bản thân là thiên tài không giống người khác nên chưa từng chơi một lần nào. Vừa rồi có một chú trong những người chuyển nhà giúp nhà họ đã cho cậu nhóc một cái súng cao su với mấy viên bi, cậu nhóc đột nhiên thấy thứ này rất thú vị.
Vương Kiến Quốc cười cười nói: “Em tư, không phải em học toán rất giỏi sao. Dựa vào chất lượng của viên bi, lực kéo của em với cả tốc độ vận hành của viên bi, thêm cả khoảng cách với con chim thì có thể tính ra được đó, em tính đi nhé.”
Kiến Minh sững sờ nhưng chỉ suy nghĩ mấy giây đã nói: “Anh hai anh lừa người à. Đầu tiên lực kéo của con người là không thể khống chế được, hơn nữa số liệu cũng không thể lấy được, tốc độ vận hành của viên bi cũng không thể kiểm soát được vì có liên quan rất lớn tới lực gió. Lại nói thêm giữa chim với chim cũng không giống nhau, có con to có con nhỏ có con da dày có con da mỏng.”
Kiến Quốc cười ha ha không để ý tới cậu nhóc.
Kiến Minh vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi thằng bé: “Anh hai, anh đã từng dùng bi bắn chim bao giờ chưa?”
Vương Kiến Quốc ngẩng đầu lên nói: “Đó là chắc chắn rồi, lúc trước anh hai của em chơi súng cao su rất giỏi đó, giỏi hơn cả anh cả nữa, không tin thì em hỏi anh cả đi.”
Kiến Minh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên đang định nói chuyện với anh cả thì Vương Kiến Dân đã chau mày nói: “Nhị Bảo, em mau thu dọn đồ đạc đi. Cha bảo rồi, hôm nay bắt buộc phải chuyển xong, tối nay phải dọn qua bên đó ở rồi.”
Vương Kiến Quốc vội vàng gật đầu. Thật ra thằng bé đã chuẩn bị xong cho việc chuyển nhà từ lâu rồi. Những đồ đạc tạm thời chưa cần dùng tới thì thu dọn bỏ vào đáy thùng giấy, những đồ vật thường dùng thì thu dọn cũng rất đơn giản.
Bốn anh em nhanh chóng vác mỗi người một cái túi vải xuất phát.
Đồ đạc của riêng mấy cậu không tính là ít, thể lực của Kiến Xương chỉ như góp nhặt mà Kiến Minh thì mới đi chưa được bao xa đã mệt lắc lư, đặt túi xuống đất không thể đi được nữa. Trong túi hành lý của Kiến Dân có rất nhiều sách, vốn dĩ đã rất nặng rồi nên chẳng còn cách nào khác là Kiến Quốc giơ tay ra xách giúp cậu bé.
Sau khi đi đi lại lại chuyển ba vòng, Vương Văn Quảng bước vào nhìn thấy căn phòng lộn xộn của mấy cậu nên yêu cầu các cậu nhánh chóng sắp xếp lại như cũ.
Kiến Dân với Kiến Quốc không mệt lắm, Kiến Minh càng không mệt, duy chỉ có Kiến Xương là rất mệt. Đồ đạc của thằng nhóc không ít hơn nữa rất nhiều dụng cụ vẽ tranh đều rất nặng, nhưng thằng nhóc lại không được anh hai giúp đỡ mọi thứ đều tự mình vác về. Vì thế mặc dù mặt cha có chút dọa người nhưng thằng nhóc vẫn nằm dài trên cái giường nhỏ của mình không nhúc nhích.
Nhìn thấy anh ba ở cùng một phòng với mình không thu dọn nên Kiến Minh cũng không thu dọn, một lòng suy nghĩ nghiên cứu cái súng cao su với mấy viên bi mới của mình. Trong lòng lại cực kỳ chán nản vì bây giờ là mùa đông, lá trên cành đều trống huơ trống hoắc tới cả bóng một con chim đều không có.