Triệu Trân Trân tan làm theo thói quen đi về phía nhà trệt ở lúc trước, đẩy cửa ra mới phát hiện trừ phòng bếp ra thì gần như tất cả đồ đạc đều được chuyển hết đi rồi. Cô không ngờ Vương Văn Quảng lại nhanh như thế, lúc đẩy xe đạp đi ra ngoài thì bị chị Lưu chặn lại.
Thời lạnh như thế này nhưng trên người chị Lưu chỉ mặc một cái áo ngủ không ra màu sắc với màu hoa gì cả, đầu tóc thì rối tung rối mù sắc mặt cũng cực kì chán nản ỉu xìu. Hai mắt chị ta nhìn chằm chằm Triệu Trân Trân đột nhiên nhào về phía trước rồi quỳ xuống.
Triệu Trân Trân cau mày không nói chuyện.
Chị Lưu thấy cô không có bất cứ phản ứng gì thì chỉ có thể tiếp tục quỳ nói: “Em Triệu à, nể mặt chúng ta là đồng hương em phải giúp chị với.”
Nhắc tới đồng hương, Triệu Trân Trân chợt nhớ tới người nhà mẹ đẻ. Lúc trước chính miệng mẹ cô từng nói rằng sẽ không đi tìm cô nữa, nhưng những lời này cũng chỉ có thể nghe cho vui mà thôi.
Tình hình của thành phố và chính sách gần đây đều thay đổi rồi, người ở nông trường đều được thả ra. Vương Văn Quảng đã được khôi phục lại chức vụ cũ vẫn là hiệu trưởng trường học, còn cô thì đang là phó tổng thư ký. Những chuyện như thế này căn bản không giấu được người khác, nhất là ở thôn làng chỗ nhà mẹ đẻ cô. Thôn nhà họ Triệu cũng tính là thôn xóm tự nhiên tương đối giàu có đông đúc ở công xã Anh Đào, nhưng ở trong thôn chưa từng có nhân vật xuất chúng nào, nên những người như cô cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.
Mặc dù cha mẹ chưa tới tìm cô nhưng mấy ngày trước cháu cô đã tới tòa thị chính, may mà hôm đó trùng hợp thế nào cô lại ra ngoài không có ở cơ quan.
Nghĩ tới những chuyện rách nát này tâm trạng của cô không tốt chút nào, lạnh lùng nói: “Chị Lưu à, tôi đã giúp chị giải quyết chuyện công việc rồi, những chuyện khác đều là chuyện cá nhân riêng tư của chị, chỉ có bản thân chị mới giúp được chị thôi, người khác không giúp nổi chị đâu.”
Triệu Trân Trân nhìn thấy Vương Văn Quảng với mấy đứa con trai đi tới thì cười cười vẫy tay, đẩy xe đạp tới đó.
Chị Lưu bò dậy từ trên đất, lặp lại câu nói vừa rồi của Triệu Trân Trân ở trong đầu, mãi cho tới khi bị đông lạnh run cầm cập mấy cái mới đi về nhà.
Để chúc mừng chuyển tới nhà mới, Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng cùng nhau vào bếp nấu một bữa với những món ăn phong phú.
“Nhị Bảo, con đi gọi cậu Lập Chí tới đây đi, bảo cậu ấy tới nhà ta ăn cơm.”
Vương Kiến Quốc do dự mấy giây rồi nói: “Mẹ ơi, cậu Lập Chí nói khi nào con tới thì mang hộ cậu ấy chút thức ăn là được rồi ạ.”
Triệu Trân Trân không nghĩ nhiều đang định gật đầu, Vương Văn Quảng luôn cảm thấy quan hệ gần đây của Kiến Quốc với Triệu Lập Chí không bình thường nên cướp lời nói: “Nhị Bảo, con đi gọi cậu đi, phải khóa cửa cẩn thận lại nhé, tối nay để cậu Lập Chí ở nhà chúng ta thôi.” Nếu đổi lại là lúc trước thì Kiến Quốc có thể nói là nhà mình không đủ chỗ ở, nhưng nhà bây giờ quá rộng rãi rồi. Trên tầng cậu với anh trai ở phòng lớn, em ba với em tư ở phòng lớn vừa, còn căn phòng nhỏ kia thì cha nói sẽ cải tạo thành một phòng sách, nhưng người cũng có thể ở được.
Đôi mắt Kiến Quốc đảo qua đảo lại rồi nói: “Cha ơi, cha không biết rồi, cậu Lập Chí không quen ở nhà người khác đâu, cậu ấy bị lạ giường.”
Vương Văn Quảng cau mày không nói chuyện nữa.
Kiến Dân với Kiến Quốc hỗ trợ cha mẹ, Kiến Xương lấy bộ đồ ăn từ trong thùng ra rửa sạch sẽ thì bày biện chỉnh tề gọn gàng, chỉ có mình Kiến Minh là rửa tay sạch sẽ chuyên tâm ngồi đợi ăn cơm ở bên cạnh.
Vương Văn Quảng bưng một đĩa lớn thịt gà nấu khoai tây ra, Kiến Minh vui vẻ cầm đũa nên chuẩn bị ăn, nhưng nhìn thấy ớt đỏ hồng hồng ở bên trong thì chau mày lại. Cậu nhóc nuốt một ngụm nước miếng rồi đặt đũa xuống tiếp tục đợi, rất nhanh sau đó Vương Văn Quảng lại bưng món ăn thứ hai ra là tiết vịt xào cay, lần này Kiến Minh chỉ liếc mắt nhìn một cái đến cả đũa cũng chả buồn cầm.
Cách năm sáu phút nữa thì món ăn thứ ba cũng được bưng lên, là thịt ba chỉ xào ớt, Kiến Minh lại thở dài oán trách nói: “Cha ơi, sao cha toàn làm những món ăn có ớt thế?”