Khẩu vị của bốn đứa con đều thanh đạm, từ nhỏ đã không thích ăn cay, nhưng bây giờ tình hình hơi có thay đổi rồi. Kiến Dân với Kiến Quốc đều có thể ăn cay, nhất là Kiến Quốc khẩu vị không kém mẹ là bao. Nhưng Kiến Xương với Kiến Minh thì giống Vương Văn Quảng, không hề ăn cay chút nào.
Vương Văn Quảng cười cười nói: “Tứ Bảo, mẹ con làm việc rất vất vả, đây là những món ăn cha đặc biệt làm cho mẹ đấy, sắp có món ăn không cay rồi, con đừng nóng ruột.”
Kiến Minh chu môi tiếp tục chờ thêm một lúc nữa, món ăn không cay cuối cùng cũng nấu xong rồi, lần lượt là: Sườn xào chua ngọt, cá hoa vàng hấp xì dầu, cải trắng xào sò điệp, canh gà nấu ngô. Món nào cũng là món mà cậu nhóc thích ăn.
Cậu nhóc cắn một miếng sườn nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, đột nhiên nói: “Cha làm món ăn mà mẹ thích, mẹ nấu món ăn mà cha thích, thế nên cha với mẹ là bạn tốt của nhau.”
Từ lúc Kiến Minh thể hiện bản thân có thể làm được đề toán lớp 9 thì Kiến Quốc cứ thấy Kiến Minh thật ngứa mắt. Thằng bé khịt mũi coi thường kiểu kết luận này của em trai, cười nói: “Em tư à, cha với mẹ là hai vợ chồng, không phải là bạn tốt.”
Vương Kiến Dân bổ sung: “Đúng vậy, cha mẹ là vợ chồng kiểu mẫu.”
Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng đưa mắt nhìn nhau, cười vui vẻ.
Sau khi tổng thư ký Phí điều chuyển đi, Triệu Trân Trân nhanh chóng được thăng chức làm tổng thư ký. Sau khi cô lên chức đã giới thiệu thầy Lâm với trợ lý Trương, thầy Lâm nhanh chóng được chuyển từ trường đại học tới. Từ khi anh ta tới ban thư ký, công việc của Triệu Trân Trân nhẹ nhàng đi rất nhiều. Năng lực của thầy Lâm rất mạnh, bản lĩnh viết bản thảo không cần phải bàn cãi, so về tài viết lách thì thành thục hơn thứ ký Ninh rất nhiều. Trừ bản thảo của thị trưởng Trần ra thì tất cả các loại bản thảo khác đều biết viết, Triệu Trân Trân giao cho bất cứ nhiệm vụ gì cũng đều có thể dễ dàng hoàn thành.
Rất nhanh cả tòa thị chính đều biết, ban thư ký có một người viết lách rất giỏi, nhưng điều này vẫn không phải là trọng điểm, mấu chốt là người này vừa cao to lại vạm vỡ. Vừa nhìn thì hơi dọa người một chút, nhưng khi anh ta cười một cách nồng hậu với bạn một cái thì hơi khiến người khác yêu thích.
“Cậu Lập Chí, hôm nay chúng ta làm nhiều một chút nhé, hôm nay đã là hai bảy rồi, không chừng chiều là bà về rồi đấy.”
Triệu Lập Chí không đoái hoài gì cả tập trung nhóm lửa, nói một cách hơi không được tình nguyện cho lắm: “Được. Nhưng mà lát nữa cháu không được lười nhác đi về nhà, nếu không bột nhào bị chua thì cậu cũng kệ đó.”
Kiến Quốc cẩn thận đổ bột bánh ngọt đã nhào xong vào trong khay, kiên nhẫn giải thích: “Không phải cháu lười nhác. Nếu như không về nhà thì cha cháu sẽ nghi ngờ, nếu như để cha cháu phát hiện ra thì chúng ta sẽ không bán bánh được nữa đâu.”
Hơn chín giờ, hai người hợp lực hấp được ba mẻ bánh ngọt to, hương thơm của bánh ngọt đang tỏa ra hơi nóng hừng hực bốc lên rất hấp dẫn người nhìn, Kiến Quốc rửa tay sạch sẽ rồi cắt bánh ngọt thành từng miếng bánh vuông vắn. Triệu Lập Chí nhân lúc thằng bé không để ý nhanh tay lấy hai miếng để ăn.
Kiến Quốc không vui nói: “Cậu Lập Chí, nếu cậu mà còn ăn nữa thì sẽ phải trả tiền.”
Triệu Lập Chí hứ một tiếng, tiếp tục há to miệng ăn.
Lúc này đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Bởi vì sợ làm bánh ngọt sẽ bị bắt gặp nên ban ngày ban mặt vẫn khóa chặt cửa lớn.
Chắc là không nhận được sự phản hồi nên tiếng gõ cửa lại vang lên.
Triệu Lập Chí với Kiến Quốc đưa mắt nhìn nhau, trước khi biết rõ người ngoài cửa là ai thì quyết định cứ chờ thêm thêm.
Người ngoài cửa quả nhiên hết kiên nhẫn rồi, lớn tiếng gọi: “Cha, mẹ, mau mở cửa đi, con là Linh Huệ đây.”
Triệu Linh Huệ là đứa con thứ hai nhà họ Triệu, từ nhỏ đã là học sinh năng khiếu thể dục sở trường là chạy bộ và bóng chuyền, mười lăm tuổi sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì gia nhập đổi tuyển của tỉnh. Ba năm trước mới vào đội tuyển quốc gia, vì bận rộn luyện tập với thi đấu nên quanh năm suốt tháng không về nhà, đến tết cũng chưa chắc đã về nhà.