Kiến Quốc vội vàng bỏ bánh ngọt đã được cắt xong vào làn trúc lớn, bột chưa kịp hấp thì giấu vào trong tủ.
Triệu Lập Chí thì không nhanh không chậm đi mở cửa. “Lập Chí, cha mẹ có nhà không?” Nói rồi chỉ vào cái túi to trên đất.
Triệu Lập Chí xách hành lý của chị hai uể oải nói: “Không có nhà. Chị hai, sao chị lại về thế?”
Triệu Linh Huệ là một người cao lớn, tính tình cũng nóng nảy, cô ấy bước tới trước không hề khách sáo gì mà dùng sức nắm lấy tai em trai mình cao giọng nói: “Đây là nhà chị, vì sao chị không thể về? Sắp tới tết rồi nên về đón tết.”
Triệu Lập Chí đau nhe răng trợn mắt lên nhưng không dám đánh lại, mấy trận đòn lúc nhỏ tới bây giờ cậu ấy vẫn chưa thể nào quên được, ra tay với chị hai thì mình càng thêm thiệt thòi mà thôi. “Chị hai, em không có ý đó, ý của em là trước khi chị về sao không gọi điện báo hay gửi thư gì, cũng để cho cha mẹ chúng ta có thể vui vẻ một chút.”
Triệu Linh Huệ trả lời: “Vốn dĩ là không có thời gian về nhà, thầy huấn luyện viên của các chị bị ốm mà trong đội tạm thời chưa tìm được người thích hợp nên dứt khoát cho bọn chị nghỉ phép, cha mẹ đâu rồi?”
Triệu Lập Chí còn chưa kịp trả lời thì Kiến Quốc từ phòng bếp đi ra, cười hi hi chào hỏi: “Dì nhỏ về rồi ạ, dì có đói không?”
Đã hai năm rồi Triệu Linh Huệ không về nhà, cô ấy nhìn kỹ thiếu niên trước mặt này rồi bước tới trước vỗ vỗ vào vai thằng bé nói: “Ôi chao, Kiến Quốc nay cao thế? Còn biết quan tâm người khác nữa, dì nhỏ vừa mới ăn bánh rồi nên không đói.” Sau khi nói xong câu này thì cô ấy dùng sức hít hít cái mũi rồi hỏi: “Mùi gì mà thơm thế, hai đứa ở nhà nghịch ngợm cái gì thế?”
Triệu Lấp Chí lắc đầu với Kiến Quốc, sử dụng ánh mắt để ra hiệu thằng bé đừng thừa nhận.
Kiến Quốc nói một cách đường hoàng: “Dì nhỏ, cháu đang học làm bánh ngọt bánh với bà thím, vừa mới có một mẻ bánh ngọt mới ra lò, dì có muốn nếm thử không?”
Triệu Linh Huệ cười cười với cậu rồi gật đầu, bất mãn liếc nhìn em trai mình rồi hỏi lại: “Sao cha mẹ đều không có nhà thế?”
Triệu Lập Chí đặt cái túi to xuống nói: “Cha đi công tác rồi, mẹ tới nhà chị cả bốn năm ngày rồi, chắc cũng sắp về rồi đấy.”
Triệu Linh Huệ ồ một tiếng rồi nói: “Lập Chí, lát nữa em tới nhà chị cả một chuyến bảo mẹ về nhà đi, chị thèm món gà rán của mẹ lắm rồi. Đồ ăn ở đội khó ăn chết đi được ấy, chị ăn mà như muốn nôn luôn ra.” Triệu Lập Chí bĩu môi, liếc mắt nhìn chị hai vừa cao lớn lại khỏe mạnh, không hề tin tưởng.
Kiến Quốc giấu chậu bột bánh táo đã nhào xong mà chưa hấp vào trong tủ, nhưng nửa cái làn bánh ngọt thì chưa có chỗ để. Thằng bé đã nhìn khắp ngóc ngách trong phòng bếp rồi không tìm được chỗ thích hợp, chỉ dùng vải che lên trên thôi. Mặc dù như thế không có chút tác dụng gì nhưng cũng tính là méo mó có hơn không.
Thằng bé lấy bốn miếng bánh ngọt đặt lên đĩa bưng lên nhà chính.
“Dì nhỏ, dì nếm thử bánh ngọt này xem có ngon không?”
Triệu Linh Huệ khí phách lấy một miếng bánh rồi cắn một miếng to, còn chưa nuốt xuống đã lập tức khen ngợi: “Ngon lắm. Kiến Quốc thật là giỏi.”
Kiến Quốc sợ cô ấy bị nghẹn nên vội vàng đưa một cốc nước tới.
Triệu Linh Huệ ngấu nghiến ăn hết hai miếng bánh ngọt, rồi một ngụm uống hết cả nửa cốc trà cười nói: “Nhị Bảo, dì cảm ơn nhé. Đúng rồi, bây giờ cháu học cấp 3 rồi nhỉ?”
Vương Kiến Quốc lắc đầu nói: “Dì nhỏ, năm nay cháu đang học lớp 9 sang năm mới lên cấp 3. Dì nhỏ có mệt không, có cần vào phòng nằm nghỉ một lát không?”
Là một vận động viên của đội tuyển bóng chuyền chuyên nghiệp nên thể lực của Triệu Linh Huệ tốt hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng trước khi về nhà cô ấy đã đi dạo cả ngày trời với bạn trong đội rồi, tối đến các cô còn lén lút mua bia về uống ồn ào mãi tới nửa đêm mới đi ngủ. Tiếp theo lại ngồi tàu hỏa thêm một ngày một đêm, chắc là vì hưng phấn quá nên trên tàu không ngủ chút nào nên bây giờ thật sự là hơi mệt.