Cô ấy không khỏi ngáp mấy cái đứng dậy nói: “Được, bây giờ dì đi nghỉ một lát đây.” Miệng thì nói như thế nhưng chân lại bước ra khỏi phòng đi xuống bếp.
Triệu Lập Chí lập tức đuổi theo, nói với theo ở phía sau: “Chị hai, chị còn muốn ăn bánh ngọt không em đi lấy cho chị.”
Kiến Quốc cảm thấy chuyện không giấu được nữa rồi, nên cũng đi theo vào phòng bếp.
Triệu Linh Huệ vừa bước vào phòng bếp thì nhìn thấy cái làn trúc to kia, bước tới lật tấm vải phủ bên trên ra, bánh ngọt được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng hơn phân nửa rổ, vừa nhìn đã thấy thèm ăn rồi.
Cô ấy kinh ngạc nói: “Hai đứa làm nhiều thế? Định tặng cho ai à?”
Triệu Lập Chí với Kiến Quốc đưa mắt nhìn nhau nói: “Đúng thế, đến tết đi thăm hỏi người thân không phải là nên cầm theo ít bánh sao? Ở cửa hàng lương thực phụ bán vừa đắt lại không ngon, căn bản không so được với tự mình làm đâu.”
Triệu Huệ Linh lần đầu tiên để lộ ánh mắt tán thưởng với em trai, nói: “Hai đứa được việc đấy.” Nói rồi lại lấy hai miếng bánh ngọt từ trong làn ra.
Kiến Quốc chớp chớp mắt nhân cơ hội nói: “Dì nhỏ, dì thích ăn bánh táo không, chúng cháu còn làm bánh táo nữa, đợi dì ngủ dậy là có thể ăn được rồi.”
Triệu Lập Chí cũng phụ họa theo: “Đúng đúng, chị hai, chị ngủ một giấc thức dậy là có thể ăn bánh táo với gà rán rồi.”
Triệu Huệ Linh vui vẻ nói: “Được.”
Cô ấy vào phòng chưa được bao lâu thì đã có tiếng ngáy ngủ vang lên rồi.
Vương Kiến Quốc giữ chặt Triệu Lập Chí đang bĩu môi, nói nhỏ: “Cậu ơi, chúng ta nhanh chóng làm cho xong những việc còn lại đi.”
Triệu Lập Chí gật đầu.
Hai người một thì nhanh chóng thổi lửa, một thì nhanh chóng lấy cái chậu trong tủ ra. Sau khi thuận lợi hấp được mẻ bánh đầu tiên Kiến Quốc bận rộn cắt bánh thành các miếng. Lúc này Triệu Lập Chí cũng không ăn vụng nữa mà hỗ trợ rửa sạch cái khay dài hình chữ nhật để hấp mẻ tiếp theo, vì thế nên hai người không ai chú ý tới Triệu Linh Huệ đã đi ra ngoài.
Mẻ bánh táo cuối cùng làm xong, Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm, vừa cắt bánh táo vừa nói: “Cậu Lập Chí, mai là hai mươi tám tháng chạp rồi, mẹ cháu cũng được nghỉ phép rồi. Chúng ta bán xong thì không làm nữa, đợi xong tết rồi nói.”
Triệu Lập Chí gật gật đầu, múc một gáo nước để dập lửa dưới đáy lò đi, rồi mở cửa sổ phòng bếp để cho không khí trong phòng tản ra sớm một chút.
Rất nhanh sau đó tất cả mọi đồ đạc đều được thu dọn gọn gàng, trừ mùi vị trong phòng ra thì phòng bếp đã khôi phục lại như lúc chưa sử dụng.
Triệu Lập Chí cầm hai miếng bánh táo tới phòng chính, cậu ấy không dám đi vào làm phiền giấc ngủ của chị hai, ở bên ngoài lắng tai nghe ngóng một chút. Bên trong rất yên tĩnh, không có tiếng ngáy, cậu ấy đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vội vàng đẩy cửa vào nhìn. Trên giường chỉ có một đống chăn hỗn lộn chứ nào thấy bóng dáng Triệu Linh Huệ đâu.
Cậu vội vàng trở lại phòng bếp, nói với Kiến Quốc đang rửa tay: “Hỏng rồi, dì nhỏ của cháu chạy đi rồi, chắc chắn chị ấy đi mách lẻo rồi. Chúng ta nhanh chóng giấu bánh đi thôi.”
Hai người một trước một sau xách theo cái làn lớn đi ra sân sau nhưng mà đã muộn, Triệu Linh Huệ đã chạy tới sân và chỉ vào hai người họ nói: “Mẹ, mẹ xem kìa, Kiến Quốc với Lập Chí làm việc giỏi ghê, làm nhiều bánh như thế đến tết đi thăm hỏi họ hàng cũng không dùng hết được.”
Chu Thục Bình cố gắng đi sát theo con gái, cả đoạn đường này gần như là chạy bước nhỏ trở về. Bà thở hổn hển bước tới, vừa mới nhìn thì đã hiểu là có chuyện gì rồi, bà hơi tức giận nói: “Lập Chí, con lớn như thế này rồi mà còn làm loạn theo Kiến Quốc, các con có phải lại mang ra chợ bán bánh không?”
Triệu Linh Huệ lúc này mới vỡ ra, lúc trước cô ấy đi tới nhà chỉ cả đón Chu Thục Bình về thứ nhất là vì nhớ mẹ, nguyên nhân thứ hai chính là vẫn luôn cảm thấy Triệu Lập Chí với Kiến Quốc cứ kỳ lạ thế nào ấy. Đặc biệt là Triệu Lập Chí, bộ dạng cứ như làm sai gì đó nên chột dạ, nhưng nhìn thì có vẻ cậu không làm chuyện xấu gì cả.