Chủ động làm bánh hẳn là chuyện tốt mà.
Náo loạn nửa ngày cô ấy mới hiểu được thì ra số bánh bánh ngọt này không phải để tặng mà là để bán.
Triệu Linh Huệ sống ở đội tuyển quốc gia, cơ sở đào tạo đóng ở khu vực ngoại ô của thủ đô. Có thể nói bọn họ bình thường gần như là sống cách biệt với thế giới bên ngoài, nhưng cũng không phải không có cơ hội ra ngoài, một tháng sẽ được nghỉ hai ngày. Bình thường họ tụ tập thành nhóm ngồi xe vào thành phố đi dạo một vòng.
Gần đây sự thay đổi ở thủ đô quả thật là rất lớn, đi tới của hàng mua đồ không cần phải tốn sức như thế nữa, hơn nữa nghe nói còn có chợ chuyên nông sản nữa.
Triệu Linh Huệ thấy cực kì thú vị nên nói: “Lập Chí, khi nào các em đi chợ thì cho chị đi cùng nha.”
Triệu Lập Chí không chỉ không trả lời cô ấy mà còn trừng hai mắt tức giận phừng phừng nhìn cô ấy.
Chu Thục Bình cũng quay sang nói với con gái: “Linh Huệ, con đừng xen miệng vào nói lung tung.”
Kiến Quốc thấy bà thím hình như thật sự tức giận rồi, cố gắng dụi mắt, trong lòng cũng nỗ lực nghĩ tới chuyện khiến thằng bé buồn nhất. Mãi thì cũng nặn ra được hai giọt nước mắt, thằng bé nói một cách rất đáng thương: “Bà ơi, lúc trước cháu từng mơ một giấc mơ, trong mơ nói kiếp trước cháu là một đầu bếp thế nên bây giờ cháu mới thích làm bánh, ngày nào không làm thì thấy ngứa ngáy hết cả chân tay. Hơn nữa cháu thật sự không để ảnh hưởng tới học tập, kỳ này cháu thi đứng thứ nhất khối luôn đó, không tin thì bà có thể hỏi anh trai cháu.”
Chu Thục Bình thấy thằng bé sắp khóc rồi lập tức mềm lòng lại.
Thật ra bà cảm thấy Kiến Quốc là một đứa trẻ tốt, vừa chăm chỉ vừa nghiêm túc. Học làm bánh với bà tay chân cũng nhanh nhẹn, thành tích học tập lại tốt, thi cuối năm học còn đứng thứ nhất nữa. Theo bà ta thấy, dưới tình huống không để ảnh hưởng tới học tập mà đi chợ bán bánh thì cũng không phải là chuyện lớn gì cả.
Tổ tiên nhà ngoại của bà làm nghề kinh doanh buôn bán, trong gia phả còn có ghi chép, ông cụ cố năm mười một tuổi tự mình làm bánh nướng đi bán trên phố.
Gần đây chính sách được nới lỏng hơn nhiều, bác cả nhà họ Chu rất quyết đoán dứt khoát từ chức công việc ở xưởng, cùng con trai lớn của mình buôn bán hải sản ở ngoại ô phía đông, con trai nhỏ cũng thường xuyên giúp đỡ. Cái thằng cháu này của bà mới mười hai tuổi, thấp hơn Kiến Quốc nửa cái đầu, nhưng vì thường xuyên tiếp xúc với nước lạnh nên cả bàn tay nhỏ đều là vết nứt nẻ.
Nhưng hoàn cảnh mỗi nhà mỗi khác, Triệu Trân Trân năm lần bảy lượt nói với bà là không cho phép Kiến Quốc tới chợ bán bánh.
Chu Thục Bình hung hăng quở trách: “Nhị Bảo, bây giờ cháu không để ảnh hưởng tới học tập không có nghĩa sau này cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Hơn nữa cháu đã học lớp 9 sang năm lên cấp 3 rồi, bài vở cấp 3 nặng hơn cấp 2 nhiều. Chỉ cần một bước hụt là những bước sau đều không theo kịp được nữa, cuối cùng hoàn toàn bị tụt lại phía sau.”
Vương Kiến Quốc thấy lời này rất quen tai, giống hệt lời cha mẹ hay nói, chỉ khác là bây giờ người nói là bà thím. Thằng bé từ bỏ ý định giải thích thêm, chỉ đưa ra một yêu cầu: “Bà ơi, bà nói rất đúng, cháu đã nhớ rồi, bà cứ yên tâm đi sau này cháu sẽ không bán bánh nữa đâu ạ. Nhưng bà có thể đừng nói cho cha mẹ cháu biết được không ạ?”
Thằng bé nghĩ tới chuyện sau này không kiếm được tiền bán bánh nữa thì không tự chủ thấy cực kỳ đau lòng, nước mắt từng hạt từng hạt to rơi xuống.
Triệu Lập Chí chau mày, thấy Kiến Quốc diễn sâu quá rồi.
Nhưng hai người phụ nữ ở hiện trường hiển nhiên lại không thấy như thế, Chu Thục Bình mặc dù không hứa với Kiến Quốc nhưng giọng điệu cũng ôn hòa đi nhiều: “Nhị Bảo, đừng khóc, đừng đứng trong sân nữa rất lạnh, chúng ta vào nhà đi.”
Triệu Linh Huệ bước tới nhận lấy cái làn to, cũng nói: “Nhị Bảo đừng khóc, khóc thì sẽ không đẹp trai nữa đâu, cháu yên tâm đi chỗ bánh này ngày mai dì sẽ bán giúp cháu.”
Vương Kiến Quốc nghe vậy thì thật sự không khóc nữa, ngoan ngoãn đi theo vào phòng.
Chu Thục Bình quay đầu trừng mắt nhìn con trai một cái, nói: “Con đi vào đây cho mẹ.”